Đêm đến, Ngụy Vô Tiện cùng đoàn người đến dưới chân núi Cửu Long sơn, cũng chính là chỗ lần trước bọn họ nhìn thấy cái kiệu hỉ của thôn trang kia. Lúc đầu bọn tiểu bối dự định trời lờ mờ tối thì sẽ đi bái phỏng vị tân nương đã mất của tiểu đệ đệ kia. Ngụy Vô Tiện tiến vào thôn, thì đi thẳng đến viện tử rộng nhất của làng, đưa cho gia đình đó một ít tiền, mướn một cái tiểu viện sạch sẽ. Sau đó thu dọn đồ đạc và đi ngủ.
Ngụy Vô Tiện nói để bọn tiểu bối tự giải quyết chuyện này một mình, đúng thật là nửa điểm cũng chưa giúp đỡ. Cửa lớn vừa đóng lại, bất luận là trận mưa phùn rả rích, mây mù trong núi, ánh mắt lên án của bọn tiểu bối hay ánh mặt hiếu kì dò xét của dân làng, mọi thứ đều bị chặn lại ở ngoài cửa. Cưỡi ngựa lên núi một ngày, chân tay mỏi nhừ, hắn ôm tấm chăn có mùi ẩm mốc rồi lăn lộn lên giường, nhắm mắt không bao lâu thì nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Thân thể yếu ớt, về phòng nghỉ ngơi cũng là chuyện thường tình, nhưng điều bọn Lam Tư Truy tiếc là Ôn Ninh kiên trì muốn coi chừng Ngụy công tử, cũng không định cùng hành động với bọn họ. Nhưng khi nghe họ nói muốn đến bái phỏng vị tỷ tỷ đã mất của hài tử đáng thương kia, vẻ mặt Ôn Ninh có chút không đành lòng, đứng ở cửa sân nghiêm túc dặn dò bọn họ, còn đưa cho một ít bạc vụn với bùa hộ thân, nhờ Lam Tư Truy đưa lại cho đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994251/chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.