Ngụy Vô Tiện dựa vào cửa sổ xe ngựa, tuy rằng trên đường đi hắn ngủ không ít nhưng vẫn cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời. Có phải là thân thể của hắn quá yếu đuối không. Đi qua đi lại, rồi bận bịu đủ thứ, hôm nay hắn đi dạo nhiều hơn nên cảm thấy hơi khó chịu. Hắn siết chặt cái áo choàng, kéo mũ kín để tránh gió, hắn thầm nghĩ: Hàng ngàn hàng vạn lần đừng bị bệnh mà. Nếu trên đường săn đêm về hắn bị bệnh thì Lam Trạm nhất định sẽ không cho hắn cơ hội ra ngoài nữa.
Chính hắn cũng cảm thấy căng thẳng, muốn hạ rèm xuống để nghỉ ngơi, nhưng Lam Tư Truy phía sau lại đuổi theo, cậu suy nghĩ một đêm qua cũng không thể hiểu được, nên cuối cùng cũng mở miệng hỏi "Tối hôm qua...làm sao Ngụy tiền bối biết được địa phược linh kia sợ cái cây châm sẵn lửa vậy?"
Tối hôm qua hắn đã nói Ôn Ninh chuẩn bị trước một cái cây châm sẵn lửa đề phòng có việc gì ngoài ý muốn, không ngờ như vậy lại có đất dụng võ. Ngụy Vô Tiện ghé vào cửa sổ, cười nói "Địa phược linh kia không sợ cây châm lửa mà là sợ lửa"
Lam Cảnh Nghi cũng gia nhập cuộc trò chuyện, tò mò hỏi "Nhưng mà từ trước đến nay ta chưa từng nghe qua việc địa phược linh sợ lửa nha?"
Ngụy Vô Tiện trả lời "Người trong nhà kia không nói sao? Cửa đã khóa sẽ tự mở ra, đang nhóm lửa thì tự nhiên sẽ bị tắt...cũng là sau vụ tai nạn xém đốt phòng của người gia phó kia, địa phược linh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/234657/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.