Sáng sớm ba ngày sau, Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi đã đứng đợi trước cửa sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, chuẩn bị xuống núi săn đêm. Từ sáng tới trưa ngày hôm trước, Lam Vong Cơ đã nói cho bọn họ những điều cần phải lưu ý, so với lần đầu bọn hắn săn đêm còn dặn dò nhiều hơn. Lại không phải khuyên bảo bọn hắn chú ý cẩn thận như nào mà là nói phải chiếu cố chăm sóc Ngụy Vô Tiện như thế nào như thế nào. Vậy nên, sự căng thẳng trong lòng hai người họ đang lấn át cả sự chờ đợi, liên tục kiểm tra đi kiểm tra lại các phù triện, xem thử Triệu Âm Kì với Phong Tà Bàn đã mang đi chưa, rồi xem qua nhiều lần lá thư mà người ủy thác gửi đến, xác nhận đó chỉ là một oán quỷ bình thường. Đang lúc nói chuyện thì Ôn Ninh đến. Qủy tướng quân từ dưới núi đến, nhìn tinh thần cũng không tệ. Vừa thấy Lam Tư Truy thì liền gấp gáp hỏi thăm Ngụy công tử. Việc Ngụy Vô Tiện dưỡng bệnh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ được che giấu quá tốt, nửa điểm phong thanh cũng không lộ ra ngoài, có thể tưởng tượng được dáng vẻ Ôn Ninh khiếp sợ như nào khi nhận được phong thư của Tiên đốc lúc nửa tháng trước. Năm ngoái, Ôn Ninh bận xây dựng lại mộ cho một nhánh người Ôn gia, rồi trùng tu lại từ đường. Trùng tu thì phải cần tiền, nhưng năm đó bọn họ sớm đã bị các đại gia tộc tịch thu hết cả, hiện tại đã là quá nghèo. Tư Truy lén lút đưa cho Ôn Ninh tiền mình để dành hằng tháng, hai người thường xuyên giữ liên lạc với nhau, nhưng Ôn Ninh không muốn nhận quá nhiều nên tự mình làm việc kiếm tiền. Còn Ngụy Vô Tiện thì bệnh nặng được Lam Vong Cơ mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Vừa vặn lúc đó hắn lại làm hộ vệ cho một đoàn lữ hành ở sa mạc Tây Bắc trong một thời gian dài. Chim chóc còn không có, huống hồ lại đề cập đến chuyện gửi thư thăm hỏi bằng hữu. Mặc dù mọi chuyện xảy ra đều có lý do, Lam Tư Truy vẫn dấu diếm Ôn Ninh bấy lâu nay, thế nên lúc này đành phải áy náy giải thích một hồi lâu. Ôn Ninh cũng không trách cậu, ngược lại cau mày rất chặt, rất lo lắng cho Ngụy Vô Tiện, mười phần tự trách: Công tử đã đi một vòng qua Qủy Môn quan, nhưng hắn một xíu cũng không biết, thật sự, thật sự là... Nhưng mà, nói đi thì cũng nói lại, nếu như hắn biết thì cũng làm được gì chứ? Ôn Ninh đau lòng cúi đầu, được Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi an ủi một hồi lâu mới nói được một câu "May mà có Hàm Quang Quân" Ba người liếc nhau, ăn ý gật đầu: Đúng vậy, may mà có Hàm Quang Quân. Nếu không, không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào... Ôn Ninh còn có điều muốn hỏi, vừa mở miệng lại nhìn thấy hai bóng người nọ đi tới sơn môn. Một đen một trắng, chính là Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ. Bây giờ Lam Vong Cơ đã là Tiên đốc, phát quan buộc cao, hoa văn mây cuốn dày đặc trên ống tay áo xanh trắng phất phơ theo sương lạnh trong núi. Chạm mặt cũng mang đến khí thế lạnh lùng, so với một năm trước thì Ôn Ninh thấy y lại thêm phần uy nghiêm. Gặp Ôn Ninh, Lam Vong Cơ liền gật đầu chào hỏi. Mặc dù hơi tiến thoái lưỡng nan nhưng theo bản năng thì Ôn Ninh lại càng thêm kính sợ, nhanh chóng đáp lễ. Nhưng người đứng trước lại tươi cười "Ôn Ninh, lâu rồi không gặp sao lại có chút lạnh nhạt vậy..." Ôn Ninh dạ dạ vâng vâng "Công, công tử..." Ngụy Vô Tiện đang dựa nửa người trên thân Lam Vong Cơ, cười nhìn hắn. Nếu nói Tiên đốc thiên nhân chi tư, trạch thế hàm quang, đứng trong đám đông cũng khiến người ta không thể rời mắt, thì Ngụy công tử đây cũng không thua kém. Mặc dù không thể che giấu được vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại làm toát lên dáng vẻ hào sảng, dung mạo như miếng ngọc yếu ớt được chạm khắc, hắn khoác áo choàng đen tuyền được thêu chỉ vàng, bạc như gợn nước, lúc bước đi lại lộ ra chiếc áo đỏ tươi ở trong, quần áo tầng tầng lớp lớp cũng khó che giấu được thân hình gầy gò. Nhưng hết lần này tới lần khác, thần sắc mệt mỏi cũng không thể trấn áp được phong thái đó, Ôn Ninh không dám nhìn lâu. Ấp úng cúi đầu, trong lòng có chút hoang mang: Công tử có chút không giống...Là do ngã bệnh sao? Ngược lại, Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cảm thấy quen thuộc, lúc này cùng hành lễ với hai người "Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối" Ngụy Vô Tiện thấy hai bọn họ thì vui vẻ, nói đúng hơn là sáng nay sau khi đứng lên, hắn thấy ai cũng đều rất vui vẻ. Trước kia hắn chưa từng nghĩ có thể đi ra ngoài là một điều hạnh phúc. Nhìn hai tiểu bối anh tuấn trước mặt, hắn không khỏi cười thầm "Lần này ra ngoài săn đêm, phải nhờ các ngươi trông nom rồi" Lam Cảnh Nghi lén lút nhìn vẻ mặt của Lam Vong Cơ, Lam Tư Truy căng thẳng đến nói lắp, toàn thân nhuốm loại cảm xúc oanh liệt giống như sắp đi nộp mạng. Lam Vong Cơ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói với người bên cạnh "Đừng quậy" sau đó dừng một chút nói "Mọi việc cẩn thận, không thể cậy mạnh" Ngụy Vô Tiện chỉ vào Lam Cảnh Nghi Lam Tư Truy với Ôn Ninh, xong lại vỗ vỗ cái hông của mình "Cho dù Thiên Vương lão tử có tới, cũng khó có thể động đến ta" sau đó hắn rời khỏi Lam Vong Cơ, bước về phía bọn Ôn Ninh, sau đó xoay người nói "Đi" Lam Vong Cơ tiến về phía trước một bước, vươn tay giúp hắn trùm kín mũ tránh gió, sau đó buộc chặt cổ áo, nói "Gió lớn, không nên cởi ra" Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn gật đầu. Lam Vong Cơ cũng không nói gì, đứng ở sơn môn đưa mắt nhìn bọn họ đi xa. Ngụy Vô Tiện cũng biết y đang nhìn mình, liền quay đầu vẫy tay vài lần. Cho đến khi bốn thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt y mới quay người về Vân Thâm Bất Tri Xứ xử lý công việc. 17/11/2021
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]