Đến Tĩnh thất, lại thấy nhiều thỏ như vậy, Lam Cảnh Nghi thốt lên "Ngụy tiền bối, một lúc mà người bắt nhiều như vậy, ăn không hết đâu"
Ngụy Vô Tiện trừng hắn "Ngươi đang nghĩ cái gì đấy!"
Lam Cảnh Nghi ngượng ngùng che miệng lại, núp sau lưng Lam Tư Truy. Lam Tư Truy bất đắc dĩ nhìn một cái, quay đầu hỏi "Ngụy tiền bối, sao lại nhiều thỏ như vậy?"
"Hàm Quang Quân nhà các ngươi bắt đấy, sợ ta buồn chán nên tìm cho ta chút chuyện làm" Ngụy Vô Tiện đem con thỏ kia đặt vào tay Lam Tư Truy "Các ngươi đến rất đúng lúc, cùng ta đem những con thỏ này về sau núi đi"
Lam Tư Truy tay chân luống cuống ôm thỏ, một lúc sâu mới kịp phản ứng "Hả" nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ra sau tấm bình phong thay y phục mới vội vàng hỏi "Ngụy tiền bối, người, người muốn đi ra ngoài sao?"
Ngụy Vô Tiện thay cái áo màu đen đơn giản, khoác thêm áo choàng màu đỏ mà Lam Vong Cơ mua cho hắn, nói "Làm sao, chỉ đi ra sau núi. Cách có mấy bước thôi, coi như giúp ta giải sầu một chút"
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi muốn ngăn nhưng ngăn không được, đành phải bắt mấy con thỏ, lại để Ngụy Vô Tiện ôm mấy con. Trước khi ra cửa còn khẩn trương giúp hắn trùm mũ áo choàng lên, tránh gặp gió, nhức đầu.
Ngụy Vô Tiện cười rồi đi sau, ôm trong ngực ba con thỏ nhỏ, hắn đi theo hai bóng lưng ôm thỏ ngã trái ngã phải, chậm rãi đi về phía sau núi. Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/234651/chuong-7-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.