Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ thân thể của Mạc Huyền Vũ linh lực thấp, chưa từng kết đan. Nói thẳng ra, hắn cảm thấy kết đan là một chuyện xa vời, ít ra hắn còn ăn nhiều linh đan chút, hoặc ngẫu nhiên gặp thứ gì may mắn – nhưng linh lực thấp không có nghĩa là ốm yếu bệnh tật, mà chưa từng kết đan thì cũng không phải là không thể kết đan. Nhưng hắn mới xem xét thân thể của mình, thì phát hiện: thân thể này không biết kinh mạch đã bị tắt nghẽn từ lúc nào, khắp nơi đều có vết thương bệnh cũ. Mà chỗ đan điền trống rỗng, bây giờ lại giống như bị đào rộng hơn, thê thảm trở thành một cái lỗ vết thương đen sẫm trống trơn.
Đây là thân thể của hắn. Ngay từ khi Ngụy Vô Tiện nhìn đến vùng đan điền thì đã hiểu ra: Không phải là thân xác của Mạc Huyền Vũ, mà là thân thể mười sáu năm trước bị mổ đan, lâu ngày bị oán khí ngấm vào, cũng tại Bãi Tha Ma với Bất Dạ Thiên, Di Lăng Lão Tổ đã bị oán khí tàn phá thân thể.
Nhưng...làm sao có thể? Ngụy Vô Tiện ngơ ngác mở mắt ra. Rõ ràng lúc đó tại Mạc Gia Trang, lúc Mạc Huyền Vũ hiến xá cho mình, hắn đã kiểm tra qua thân thể đó: lúc đó quả thật là thân xác của Mạc Huyền Vũ. Bằng không hắn làm sao yên tâm lên đường với Lam Vong Cơ mà không sợ bại lộ chuyện mổ đan.
Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà của Tĩnh Thất. Đã chạng vạng tối, trong phòng đã thắp vài ngọn đèn. Ánh mắt mông lung nhìn gì cũng không rõ, hắn có chút không tin lắm, vì vậy nên cố vén chăn nhìn vết thương trên người mình – nếu đó là thân thể của hắn trong quá khứ, thì nhất định sẽ có một chút vết thương cũ, chẳng hạn như vết thương do Tử Điện ở sau lưng, như một đao kia của Giang Trừng, giống như mũi tên ở trên ngực trong đêm Bất Dạ Thiên năm đó.
Nhưng hắn vừa muốn cử động, lại bị một cánh tay khác đè xuống. Nâng mắt lên nhìn thì ra là Lam Vong Cơ mới thắp ngọn đèn ngồi ở mép giường, cau mày về phía hắn, nói "Không thể tùy tiện đứng dậy"
Thế là Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nằm xuống, không nhúc nhích nữa. Bởi vì có chút không thấy rõ, hắn chớp mắt, gọi "Lam Trạm..."
Nhưng Lam Vong Cơ giống như bị chuyện hắn ho khan lần trước dọa cho sợ, vội vàng nói "Không thể nói"
Ngụy Vô Tiện bĩu môi nghĩ: Từ lúc nào mà Lam gia lại nghiêm khắc như vậy?
Lam Vong Cơ đứng dậy bưng cho hắn một chén nước ấm, sau đó cẩn thận đỡ hắn dậy, lót nệm êm vào phần eo của hắn, đút từng muỗng từng muỗng. Một loạt động tác này có chút không lưu loát, nhưng lại vô cùng ôn nhu, làm cho Ngụy Vô Tiện có chút xấu hổ, có khi đã đỏ mặt – uống hai hớp nước sau đó không nhịn được mà mở miệng "Lam Trạm, ngươi không cần như thế..."Lam Vong Cơ ngắt lời hắn "Thân thể ngươi không tốt, không cần để ý những chuyện này"Lời này là nói thật: suýt nữa là mất mạng, hiện giờ lại không thể bước xuống giường, có rảnh đâu mà đi để ý đến việc người khác chăm sóc mình như nào. Thế là Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn uống hết mấy ngụm nước trong tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đem bát nước để xuống, Ngụy Vô Tiện nóng lòng dò hỏi "Thân thể của ta, có phải là do thuật hiến xá...?"
Đầu óc hắn trước nay đều rất nhanh nhẹn, sau khi kiểm tra cơ thể đã có chút phỏng đoán: Lúc trước đồng hành vài tháng cùng Lam Vong Cơ, thân thể cũng không xảy ra vấn đề gì, cho đến khi rời Vân Thâm Bất Tri Xứ mới xảy ra biến đổi. Điểm mấu chốt là ở đó, thời điểm sau khi rời khỏi miếu Quan Âm, vết sẹo do thuật hiến xá hoàn toàn biến mất.
Lam Vong Cơ nhíu mày "Y sư Lam thị nói, thân thể của ngươi bị oán khí ăn mòn, bệnh đã lâu, đến nay chẳng qua là do vết thương cũ cùng nhau tái phát, bệnh tới như núi lở. Nhưng ta nhớ lúc băng bó vết thương trên bụng ngươi, thì lại không thấy nhiều vết thương cũ cùng một lúc" y dừng một chút, ánh mắt rời khỏi bụng Ngụy Vô Tiện, lại nhìn lên khuôn mặt của đối phương, khẩu khí mang theo vài phần lo lắng "Ta đã nghi là do thuật hiến xá, nhưng thuật hiến xá là do ngươi tạo ra, vì sao ngay cả ngươi cũng không biết?"
Dứt lời, y rủ mắt xuống, siết chặt hai tay "Nếu ngươi biết...vì sao, không nói với ta?"Ngụy Vô Tiện nghe xong liền hiểu được sự lo lắng và tự trách trong lời nói của Lam Vong Cơ, hắn vội vàng đưa tay giữ tay áo đối phương, mặc dù đôi tay cũng không còn sức lực nhưng vẫn cố níu chặt, cổ họng khàn khàn nhưng vẫn cố nói "Ta, ta thật sự không biết... thuật hiến xá kia là do ta thu thập, ghi chép lại từ các điển tích quỷ thuật cổ - đó thật sự là do ta sáng tạo nên, nhưng loại quỷ thuật này ta chưa có cơ hội thử nghiệm qua, cho nên cũng không biết nó sẽ có tác dụng phụ..."
Cái gọi là thuật hiến xá này vậy mà lại thay đổi toàn bộ cơ thể. Đại thù của Mạc Huyền Vũ đã báo, thân thể thuộc về hắn cũng theo chấp niệm và cái chết của Kim Quang Dao mà tiêu tán, hơn bốn tháng phiêu bạt, hắn vô thức lấy lại thân thể của mình trong quá khứ. Đây vốn là một chuyện tốt, ai lại không thích đồ của mình chứ? Nhưng Di Lăng Lão Tổ hắn lúc trước oai phong lẫm liệt, khống chế oán khí dễ như trở bàn tay, nhưng cũng do có Âm Hổ Phù chống đỡ một phần – bây giờ Âm Hổ Phù không còn, mà những người Ôn thị năm xưa hắn sống chết bảo vệ bây giờ cũng không còn nữa. Cuối cùng cũng còn lại chỉ là một cỗ thân xác tàn tạ, khó khăn níu giữ cuộc sống mà thôi.
Ngụy Vô Tiện ho nhẹ mấy lần, cúi đầu nhìn thấy bản thân đã gầy đến trơ xương, chỉ còn lại da, ánh mắt lộ ra vài phần mê man: Hắn thậm chí còn không biết thân thể này còn kéo dài hơi tàn được bao lâu.
Dường như biết được những điều hắn đang suy nghĩ, Lam Vong Cơ giữ tay hắn, dễ dàng nắm trọn bàn tay kia "Y sư nói, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, hắn biết rõ tình trạng của mình. Nếu là người khác nói câu này, hắn nhất định sẽ nghi ngờ lời nói trấn an đó... nhưng những điều này là từ miệng Lam Vong Cơ nói ra – hắn luôn tin tưởng Lam Trạm. Lời nói, biểu cảm, động tác của người trước mặt, thậm chí mùi thuốc cùng mùi đàn hương lượn lờ trong Tĩnh Thất này cũng có thể mang lại cho hắn cảm giác yên tâm không thể lí giải được. Dường như chỉ có ở đây, mới có thể khiến hắn cảm thấy không có gì có thể dọa sợ được chính mình.
"Hàm Quang Quân đã nói vậy, thì ta yên tâm" Ngụy Vô Tiện lấy tay còn lại vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lam Vong Cơ, trên mặt hiện lên một ý cười "... Vậy, vậy thì ta sẽ ở lại Tĩnh Thất một thời gian"
Lam Vong Cơ dường như thở phào nhẹ nhõm, chân mày nhíu lại giờ phút này cũng giãn ra, đáp "Được."
07/10/2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.