Say Gối Ngân Hà
- -------------------
"Vong Cơ đây là......?"
Lam Hi Thần ra khỏi đình, hơi hơi kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ nghĩ, nói: "Là bởi vì Ngụy công tử?"
Lam Vong Cơ cùng hắn đi ra, sắc mặt bình thường, đoan chính hành lễ, nói: "Làm phiền huynh trưởng."
Qua hoa viên nhỏ, Lam Hi Thần cười nói: "Không sao, khó lắm ngươi mới chủ động đưa cái gì đó, ta sẽ nói lại cùng các vị tông chủ."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không nói nữa. Đi thêm một đoạn, Lam Hi Thần lại nói: "Ngụy công tử là một bằng hữu không tồi" dừng một chút ".....Vong Cơ, bên kia là?"
Lam Vong Cơ nghe vậy nhìn lại.
Một chỗ rẽ hành lang khác cạnh sườn đình thật sự là người kia, là thiếu niên được khắc sâu trong lòng hắn. Mấy ngày không gặp, hình như lại gầy, hoặc là vòng eo buộc đến thật chặt, gần như một tay có thể ôm chặt trong lòng ngực.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện cực kỳ tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, mí mắt buông xuống hiện ra một chút ôn nhu khó thấy, làm cho dây cột tóc bay đến bên gáy càng thêm đỏ tươi, lại có một loại thần thái nói không nên lời. Đang cùng một nữ tử cao không nên bả vai hắn nói gì đó, làm lúm đồng tiền của người như hoa. Trên người tiểu cô nương mặc áo cũ hơi hơi biến thành màu đen, nhưng khuôn mặt thanh tú ánh mắt thanh thuần, rất có cảm giác gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, khí chất toàn thân hơn người.
Áo ngoài nàng ôm trong ngực rõ ràng là Ngụy Vô Tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-say-goi-ngan-ha/237846/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.