Say Gối Ngân Hà
- -----------------
Một đường đi qua đống đá lộn xộn, có thể ngửi được mùi tanh càng ngày càng nồng.
Nghiêng ngả lảo đảo, hơi thở hỗn loạn, ngã xuống mặt đất đầy máu, hắn dùng hết chút linh lực cuối cùng moi người chết ra ngoài, nơm nớp lo sợ đem cơ thể mất nửa cánh tay của mình chui vào hầm ngầm người nọ vừa đào, môi khô nứt nẻ run rẩy không ngừng.
Cho dù đã cởi giáo phục Ôn gia ra, hắn vẫn không thể an tâm, lập tức hít thở mạnh vài hơi, lén lút thò đầu ra ngoài.
Năm nghìn tu sĩ mặc áo viêm dương liệt nhật giờ không thấy một bóng dáng, trưởng lão chủ tướng vừa mở màn đã bị người ta chém đầu, đến giờ vẫn chưa đầy hai canh giờ, thi thể chỉ còn xương trắng. Rõ ràng đối phương chỉ có một người, rõ ràng bọn họ vây quanh quân phản nghĩa di chuyển người già phụ nữ và trẻ em, kết quả tình hình lại ngược lại!
Tiếng quạ kêu xẹt qua, xé không tan tiếng gào rống cùng tiếng phù trú nổ tung che trời lấp đất của tướng sĩ; linh kiếm cuống quýt ra khỏi vỏ, chém không hết những con quỷ khát máu vô tận.
Gió ngừng thổi.
Hắn ngừng lại việc hít thở.
Cùng với tiếng đầu lâu vỡ vụn, tiếng gầm bi thương của tu sĩ cũng đột nhiên im bặt.
Hắn nhích lên điều chỉnh tư thế.
"...... Còn nghe được cái gì?"
Là một giọng nói rất êm tai, khàn khàn lại trầm thấp ôn nhu, theo gió từ từ mà tới, như sự từ bi cuối cùng khi thần linh giáng tội, cũng giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-say-goi-ngan-ha/237843/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.