Vào một đêm nguyệt hắc phong cao (trời đen gió lớn – ý chỉ một đêm hợp làm chuyện mờ ám) tại nhà kho Vân Thâm Bất Tri Xứ
Cùng nhau canh chừng môn sinh tuần tra đang qua lại ngoài cửa, hai thiếu niên áo trắng lúc này mờ mờ ám ám trốn trong đình viện, một người nấp phía sau ngọn giả sơn, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn quanh một chút, người kia thì đứng ở cổng, thấp giọng cùng người trong phòng nói chuyện.
Lam Tư Truy một tay vịn khung cửa, hơi khom người, con mắt nhìn ra hướng cửa ngoài sân, cẩn thận nói: "Nguỵ tiền bối, ta vẫn cảm thấy như thế này không tốt lắm...."
Người kia trong căn phòng tối như mực trả lời hắn: "Đừng nói chuyện, cố gắng giúp ta trông chừng. Nếu có người phát hiện ra, ba người chúng ta ai cũng không thoát khỏi liên quan."
Lam Tư Truy khóc không ra nước mắt nói: "Rõ ràng là Nguỵ tiền bối ép buộc kéo chúng ta tới mà..."
Ở trong phòng chộp cái này, bốc cái kia quả nhiên chính là Nguỵ Vô Tiện. Hắn mặc một thân áo đen, cùng bóng đêm cơ hồ hoà thành một thể, rõ ràng không có đèn nhưng hắn giống như vẫn nhìn thấy rõ, chính xác tới ngay một kệ tủ, tìm tòi một chặp, mò tới một chồng vải vóc mềm mại được xếp chỉnh tề, mắt hắn lập tức sáng lên.
Vải vóc mềm mại bóng loáng, sờ một cái liền biết là làm từ tơ lụa thượng đẳng, có những chỗ nổi lên là các đường vân văn thêu tỉ mỉ. Nguỵ Vô Tiện vui mừng, đang định cầm lên xem kỹ, lại nghe ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479678/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.