Lúc tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện phát hiện mình nằm trong ngực Lam Vong Cơ, đối phương nhắm mắt lại, tựa hồ đang nghỉ ngơi. Bên ngoài trời đã tối đen, không biết đã là canh mấy.
Nguỵ Vô Tiện hơi nhúc nhích, Lam Vong Cơ đang ôm hắn liền mở mắt, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lo lắng.
Ngoài dự liệu của y, Nguỵ Vô Tiện lúc này đã mười phần bình tĩnh, tựa như người khóc rống trong ngực Lam Vong Cơ trước đó với hắn bây giờ không có chút nào liên hệ.
"Khụ, ta không sao."
Vừa mới mở miệng, hắn mới phát giác cuống họng vẫn còn chút khàn. Hắn giơ tay lên giụi giụi đôi mắt vẫn còn hơi sưng, Lam Vong Cơ cúi người hôn lên trán và gương mặt của hắn. Vốn chỉ là một nụ hôn mang ý nghĩa trấn an, Nguỵ Vô Tiện chợt ngước cằm lên, chủ động đụng phải bờ môi Lam Vong Cơ, thế là ôm lấy cổ y cùng y hôn một hồi lâu.
Sau khi tách ra, Nguỵ Vô Tiện thậm chí còn liếm liếm khoé miệng.
Hắn từ ngực Lam Vong Cơ ngồi dậy, thanh âm bình tĩnh nói: "Lam Trạm, ta muốn nói chuyện với Giang Trừng một chút."
Lúc này Lam Vong Cơ không cự tuyệt hắn, ôn tồn nói: "Được, ta đi cùng ngươi"
Hắn đã biết rõ chân tướng năm đó, sẽ không nghĩ cứ để yên như vậy. Không mong có thể giải quyết hiểu lầm, thì tốt xấu gì cũng muốn nói ra những điều tích tụ năm xưa.
Nguỵ Vô Tiện hỏi Kim Lăng nơi ở của Giang Trừng, truyền cho hắn một phong thư, hẹn hắn chiều mai ra uống rượu, địa điểm là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479651/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.