Việc xuất hiện của Giang Trừng khiến bầu không khí ít nhiều cũng có chút là lạ, may là cuối cùng buổi săn đêm cũng kết thúc hữu kinh vô hiểm (có hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm),diệt trừ thành công tà vật, các thiếu niên cũng không ai bị thương. Chỉ là trên đường bọn hắn xuống núi, ông trời bỗng nhiên hung hăng mưa to một trận, đám người vội vàng từ giữa rừng cây chạy vội xuống, trên thân đều dính nước bùn. Lam Vong Cơ một mực che chở cho Nguỵ Vô Tiện, người luôn luôn thích sạch sẽ lại bị dính nhiều vết bẩn nhất.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy rất đau lòng, vốn là không muốn trông thấy y như vậy, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy tay áo y che bên trên, thì hắn như có điều suy nghĩ, không nói gì thêm nữa.
Đến khách sạn, bà chủ nhiệt tình vội vàng sai người đi chuẩn bị nước để mọi người tắm rửa. Nguỵ Vô Tiện tranh nói trước Lam Vong Cơ, yêu cầu chưởng quỹ cho hắn và Lam Vong Cơ chung một phòng. Đợi khi nước tắm được đưa tới, hắn lại chủ động né tránh, nói là đi tìm Kim Lăng chơi, để cho Lam Vong Cơ tắm trước.
Lúc đóng cửa rời đi hắn rất quả quyết, thực sự là đến phòng bọn Kim Lăng bên kia. Nhưng cũng chỉ là tuỳ tiện nói hai ba câu chuyện không đâu, sau đó trước ánh mắt khó hiểu của bọn thiếu niên, hắn lại nhảy cửa sổ chạy ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện nhảy lên mái hiên bên ngoài tường của khách sạn, thân hình hắn thoăn thoắt lên xuống mấy lần, rồi thần không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479649/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.