Chương trước
Chương sau
Nhưng mà, ngay cả như vậy, Nguỵ Vô Tiện vẫn không hề từ bỏ ý định ra ngoài săn đêm. Hắn cũng không phải là không thể qua mặt Lam Vong Cơ – hắn khi trẻ thường suy nghĩ rất đơn giản, người khác không cho hắn làm, hắn liền càng muốn làm để cho bọn họ xem.
Nguỵ Vô Tiện lén thông báo cho các thiếu niên, tuỳ tiện bịa ra một lý do, nói việc đi săn đêm dời lại hai ngày. Hắn lại khôn lanh không đề cập chuyện này với Lam Vong Cơ, làm như chuyện này coi như đã xong, Di Lăng lão tổ bị Hàm Quang Quân hôn qua hôn lại liền thuần phục.
Vào buổi tối hẹn săn đêm, Nguỵ Vô Tiện làm như bình thường, để Lam Vong Cơ mang thùng gỗ đến phòng tắm rửa. Mấy ngày nay lúc hắn tắm Lam Vong Cơ đều sẽ né tránh, lần này cũng không ngoại lệ, Lam Vong Cơ đem khăn cũng xà phòng để sẵn một bên, sau đó đóng cửa lại đi ra.
Nguỵ Vô Tiện làm bộ nhúng tay vào thùng nước khua qua lại, cố ý phát ra mấy tiếng khoát nước, làm như đã ngâm mình vào trong thùng tắm. Mà thực tế, hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề, rón rén đi đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, sau đó nhẹ nhàng như con mèo đen nhảy ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện nhanh nhẹn rơi xuống đất lăn một vòng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, sau khi đứng dậy còn cúi xuống phủi vụn vỏ vương trên quần áo, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra bên ngoài viện.
Kết quả, đi chưa tới hai bước, hắn bỗng nhiên dừng lại, đầu đang ngẩng cao cũng gục xuống – Nghìn tính, vạn tính, thế nào mà Lam Vong Cơ lại không ở trong phòng đọc sách, lại đứng ở chỗ này chờ hắn tới.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên người hắn, Nguỵ Vô Tiện phảng phất chút bất đắc dĩ khi thấy y hành động như vậy.
Tâm sự phảng phất này đều bị Lam Vong Cơ nhìn thấu, khiến cho Nguỵ Vô Tiện không tránh khỏi cảm giác bị thất bại. Hắn đành liều quyết định luôn, trong lòng tự nhủ vậy liền xông lên coi ai sợ ai, đưa tay sờ Trần Tình giắt ở eo, vừa vặn nghe Lam Vong Cơ bình tĩnh nói: "Đi thôi!"
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày: ".....?"
Lam Vong Cơ nói: "Săn đêm. Ta cùng đi với ngươi."
Nguỵ Vô Tiện: "...."
Nghi ngờ đánh giá đối phương nửa ngày, hắn mới xác định đó không phải là kế hoãn binh của Lam Vong Cơ, là thật cho hắn đi, lại còn muốn đi cùng với hắn.
Tính Nguỵ Vô Tiện là không mang thù, nên thấy vậy là quên hết hai ngày chịu nhục khổ tâm vừa qua, chạy tới ôm Lam Vong Cơ hôn liền một cái, nói: "Vẫn là ngươi tốt với ta, Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc đỡ lấy hắn, để hắn hôn xong, lại thuận thế gương mặt hắn đang ở gần, cũng hôn hắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện cũng không tránh né, hứng thú bừng bừng cùng Lam Vong Cơ xuất phát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.