Ngụy Vô Tiện đứng ngây ngốc tại hành lang của khách điếm, bắt đầu suy nghĩ kĩ càng về hai mươi năm nhân sinh vẫn còn nhớ rõ kia. Thật sự có khả năng là hắn đã mất đi một chút kí ức, nhưng khoảng thời gian đó so với hai mươi năm vẫn nhớ rõ này khẳng định giống như hạt cát trong sa mạc.
Như vậy vấn đề ở đây là: Một người...Phải nói là hai người, làm thế nào mà trong thời gian ngắn lại phát sinh biến hóa lớn đến như vậy?
Tuy nói hôm qua hắn đã rất nhanh thuyết phục bản thân tiếp nhận Lam Vong Cơ, nhưng tuyệt đối không phải là loại "tiếp nhận" này. Đối phương rõ ràng từ nhỏ đến lớn đều một mực bị hắn dắt mũi dẫn đi, làm sao mà sau một giấc ngủ tỉnh lại, liền giống như biến thành người khác, bắt đầu nắm thóp hắn?!
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không phục, hận không thể lập tức xoay người tới tìm Lam Vong Cơ mà nghiêm túc lí luận một phen. Thế nhưng đứng ở ngoài cửa khí thế hung hăng là vậy, nghĩ tới vừa rồi mình bị người ta đè ép hết sờ rồi hôn, trong hoàn cảnh đó bản thân lại không hề có tí lực phản kháng nào, thế là trong lòng lại tự nhủ: Di Lăng lão tổ báo thù, mười năm cũng không muộn!
Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện mang một bụng tâm tư, hung hăng xông vào gian phòng của Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy.
Hai tiểu bối lúc này đang định lên giường nghỉ ngơi, bất thình lình lại bị Ngụy Vô Tiện tìm tới cửa lôi kéo bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479642/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.