6.
Nguỵ Vô Tiện đang trong giấc mộng, nằm mơ thấy hắn đang nằm trên giường đá tại Phục Ma động. Mà giường chiếu kia lại vừa dày dặn vừa mềm mềm, chăn đệm còn đặc biệt ấm, làm hắn hài lòng cực kì. Về sau bỗng nhiên ý thức được: Không đúng. Giường đá sao lại thư thái như vậy được?
Hắn mơ mơ màng màng trở mình, giống như lật ra lại hình như không có, sau đó bên trong miệng lầm bầm một câu:"......Lam Trạm......"
Khoan đã, tại sao ta lại muốn gọi Lam Trạm?
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên mở mắt.
Hắn phát hiện mình đang nằm nghiêng, mà trước mặt cách đó không xa, nói đúng ra chính là người kia đang nằm bên cạnh hắn. Mà y chính là vừa vặn nghiêng mình nhìn hắn, trên mặt thậm chí còn lộ ra một tia cưng chiều dung túng.
Lam Vong Cơ nói: "Dậy rồi à, Nguỵ Anh."
Nguỵ Vô Tiện: "......."
Phân tích xong tình hình, hắn cực nhanh lui về phía sau. Đáng tiếc hắn vốn là nằm phía bên trong chiếc giường, phía sau đụng phải mặt tường liền không thể không ngừng lại, nhíu mày trừng mắt Lam Vong Cơ, hỏi:
"Ta không phải ngủ sát vách sao? Sao ta lại ở đây?"
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn một lát, giống như đang suy tư điều gì đó, đáp: "Tự ngươi tới."
Nguỵ Vô Tiện: "???"
Hắn cơ hồ muốn hung hăng phản bác ngay lập tức.
Thế nhưng lời này nếu không phải Lam Vong Cơ nói ra, chỉ sợ hắn một chữ đều sẽ không tin.
Hắn thực sự không thể tưởng tượng ra được Hàm Quang Quân quang minh lỗi lạc sao có thể làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/269174/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.