Trên đường Lam Vong Cơ trở về tuyết rơi rất lớn. Đến khi y về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, tuyết đã rơi khắp người, ngay cả trên mái tóc đen nhánh cũng dính đầy tuyết, nhưng Lam Vong Cơ cũng không để ý đến.
Y dừng lại ở cổng lớn Vân Thâm Bất Tri Xứ, từ trên Tị Trần bước xuống. Mũi chân mới vừa chạm đất, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc dù giấy ở trên đầu. Lam Vong Cơ sửng sốt nhìn về phía sau, cả người y cứng đờ ngay tại chỗ.
Người nọ cầm dù giấy đứng giữa trời tuyết trắng, một thân hắc y trông rất đơn bạc.
Ngụy Vô Tiện giọng điệu nhẹ nhàng, dường như còn có vẻ trách móc: "Lam Trạm, tại sao ngươi không dùng ô?"
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ không biết nên nói gì. Đó là ảo giác hay là tâm ma của y?
Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng sững sờ của Lam Vong Cơ, cảm thấy có chút buồn cười, cười nhẹ một cái, nói: "Lam Trạm, ngươi sao vậy?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ thoạt nhìn có hơi ngơ ngẩn, nghi ngờ gọi một tiếng: "Ngụy...... Anh......"
Ngụy Vô Tiện khẽ "Ơi" một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"
Trong đôi mắt màu lưu ly của Lam Vong Cơ hiện lên một tia vui mừng, y vươn tay mình, dường như là muốn chạm vào người Ngụy Vô Tiện, nhưng y chưa kịp chạm vào Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện đã cười nói: "Lam Trạm, ngươi phải ngoan nha."
"Sau này ra ngoài nếu trời mưa hoặc có tuyết rơi, thì hãy về sớm."
Giọng nói Lam Vong Cơ run run, y đáp: "Được."
Ngụy Vô Tiện lại cười một tiếng, sắc mặt hắn tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-quy-tuc/884800/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.