Giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên, y nói: "Ta vẫn chưa có ý định gì."
Y thật sự không có bất cứ ý định gì, chỉ muốn Ngụy Anh của y được khỏe mạnh, bình bình an an là đủ rồi. Nhưng nguyện vọng nhỏ nhoi này, dường như vĩnh viễn không thể thực hiện được.
Ngụy Vô Tiện ồ một tiếng, nói: "Hoá ra là vậy."
Khóe mắt Lam Vong Cơ có chút đỏ lên, nhưng bởi vì Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy nên đương nhiên không biết, y nói: "Ngươi bình an khỏe mạnh đã là tốt rồi."
Ngụy Vô Tiện nghe xong nụ cười tươi trên khóe miệng chậm rãi biến mất, trong ánh mắt dường như hiện lên một tia bất lực, hắn nói: "Lam Trạm, ta mệt, muốn ngủ."
Lam Vong Cơ nghe vậy thì kéo Ngụy Vô Tiện từ cửa sổ đi đến giường, nhìn Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, sau đó cẩn thận giúp Ngụy Vô Tiện chỉnh lại góc chăn.
Chờ khi Ngụy Vô Tiện đã thật sự ngủ say, Lam Vong Cơ đứng dậy ngồi xuống bàn bên cạnh, sau đó lấy ra Vong Cơ cầm thong thả đàn.
Những ngón tay thon dài mảnh khảnh trắng nõn lướt trên dây đàn, giống như một bức tranh đang chuyển động, nhưng âm thanh bỗng nhiên im bặt.
Lam Vong Cơ ngừng đàn, đột nhiên y mới nhớ tới, Ngụy Anh của y đã không nghe thấy, vô luận y đàn khúc gì, bất kể y nói gì, Ngụy Anh cũng không nghe thấy.
Có một chút cay đắng trong đôi mắt màu sáng, nhưng nhiều hơn là bất lực.
Trong ánh mắt màu lưu ly hiện lên một tia khổ, nhưng lại không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-quy-tuc/884796/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.