Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, tiên môn bách gia buổi tối chuẩn bị mở yến tiệc ăn mừng, rốt cuộc lần này bọn họ đã hoàn toàn thắng, Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, yến tiệc ăn mừng nhất định phải được tổ chức. Lan Lăng Kim thị từ trước đến nay luôn hào phóng, ra tay rộng rãi, yến tiệc ăn mừng này đương nhiên là thập phần phong phú. Buổi tối trong yến tiệc ăn mừng Vân Mộng Giang thị lại chỉ có một mình Giang Trừng đến, người khác hỏi Ngụy Vô Tiện đã đi đâu, Giang Trừng bất đắc dĩ nói: "Hắn đang ở trong doanh trại nghỉ ngơi." Ngụy Vô Tiện quả thực là đang ngủ ở doanh trại, gần đây hắn tiêu hao quá sức nên rất mệt mỏi. Người nằm trên giường ốm yếu tái nhợt, huyền y rộng thùng thình mặc ở trên người càng khiến hắn trở nên gầy ốm, cổ tay gầy như thể chỉ cần dùng sức cầm cũng có thể bị gãy, ngủ cũng không an ổn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Ngụy Vô Tiện tuy đã ngủ mê man, nhưng cơn ác mộng vẫn đem hắn doạ tỉnh, hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, sau vài lần thở gấp, hắn mới chậm rãi nhẹ nhõm thở ra. Hắn đứng dậy xuống giường, chuẩn bị ra ngoài đi dạo, nhưng Ngụy Vô Tiện căn bản không biết sắc mặt hắn hiện tại đáng sợ đến mức nào, Ngụy Vô Tiện chỉ đơn giản sửa sang lại ống tay áo một chút, sau đó mới đi ra ngoài. Bọn họ bây giờ đều ở yến tiệc ăn mừng, bầu không khí náo nhiệt hiếm thấy, hắn đi đến dòng suối nhỏ liền ngừng lại, dòng suối nhỏ trong veo phản chiếu sắc mặt cực kỳ kém của Ngụy Vô Tiện. Khác với vẻ mặt tươi đẹp tuấn lãng trước kia, giữa hai hàng lông mày xinh đẹp không hề có ý cười, vẻ u buồn nhàn nhạt tựa hồ không tiêu tan, đôi mắt đào hoa tinh xảo hiện tại trở nên ảm đạm không ánh sáng, nào còn sáng ngời giống như trước kia. Hắn ngồi xổm xuống, vươn đầu ngón tay gầy guộc tái nhợt nhẹ nhàng chạm một cái lên mặt hồ, hắn tựa hồ không còn quen biết người này, vì cái gì mà bây giờ hắn biến thành như vậy. Trở nên thật xa lạ. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt mang theo nỗi buồn bi ai. Lúc này, trong bụng bỗng nhiên truyền đến từng đợt đau nhức, đau đến mức khiến Ngụy Vô Tiện trực tiếp "Tê" một tiếng, dùng tay hung hăng ấn mạnh bụng mình, cố gắng giảm bớt cơn đau dữ dội này nhưng vô ích. Khuôn mặt vốn đã không hồng hào giờ lại càng thêm tái nhợt, môi bị cắn chảy ra máu, là màu đen. Đau đớn không hề giảm bớt, cơn đau giống như hận không thể đem xương cốt trên người hắn phân tán ra rồi một lần nữa ráp lại, oán khí trong cơ thể vốn dĩ không an ổn giờ càng thêm phần cáu kỉnh, đôi tay Ngụy Vô Tiện gắt gao nắm thành quyền, đau đến mức lỗ chân lông đều co lại. Ngụy Vô Tiện chậm rãi hít vào, lần đầu tiên hắn muốn cho người khác tới giúp hắn, cứu hắn, hắn chưa bao giờ muốn đi cầu cứu ai, nhưng hắn cảm thấy hiện tại không thể tự mình làm nổi nữa. Tất cả mọi người đều tham gia yến tiệc căn bản là sẽ không có người tới giúp hắn, Ngụy Vô Tiện hiển nhiên cũng đã nhận ra điều này, giờ hắn cần phải trở về doanh trại, không thể để cho người khác thấy bộ dạng này. Ngụy Vô Tiện chậm rãi đứng lên, nhịn xuống cơn đau toàn thân bước chân nặng nề đi về phía doanh trại của mình, chỉ cần hắn có thể trở về liền tốt. Ở chỗ rẽ, bỗng nhiên xuất hiện một bóng trắng. Ngụy Vô Tiện khi nhìn thấy thì hơi sửng sốt, sau đó bất động thanh sắc đem sống lưng duỗi thẳng. Quả nhiên, là Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vốn dĩ cũng đang ở yến tiếc ăn mừng nhưng thấy người y muốn gặp không ở nơi này, lại nghe nói Ngụy Anh đang nghỉ ngơi ở trong doanh trại, nghĩ tới đã khẳng định hắn không thoải mái cho nên Lam Vong Cơ muốn thử đến xem một chút. Không phải lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện như vậy hắn trước đây cũng từng có một lần, nhưng hắn vẫn luôn tự mình cắn răng chịu đựng. Lam Vong Cơ hiển nhiên thấy Ngụy Vô Tiện, giọng điệu có chứa một tia kinh ngạc, mở miệng gọi một tiếng: "Ngụy Anh?" Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói "Lam Trạm, thật trùng hợp, sao ngươi lại ở chỗ này, không đến yến tiệc sao." Lam Vong Cơ hoảng sợ khi nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện, hỏi: "Ngụy Anh, sắc mặt ngươi vì sao kém như vậy." Ngụy Vô Tiện không được tự nhiên sờ sờ mặt mình, nói: "Ta cũng không biết, có lẽ là do ta không nghỉ ngơi tốt." Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện không quá tin tưởng lời hắn nói, hỏi: "Nơi nào không thoải mái." Nói xong vươn tay phải tới muốn bắt mạch Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện vội vàng né tránh, cơn đau truyền đến, làm hắn hơi nhíu mi, ngay sau đó lại làm như không có việc gì nói: "Không có, không cần làm phiền Vong Cơ huynh, ta trở về nghỉ ngơi sẽ tốt thôi." Hắn lúc này nhất định phải rời khỏi, nếu không trạng thái hiện giờ của hắn khẳng định sẽ bị Lam Vong Cơ phát hiện, Ngụy Vô Tiện đã gần như không thể chịu đựng nổi nữa, trước mắt một trận tối sầm lại, hiện tại cả người hắn đều đau. Kỳ thật Ngụy Vô Tiện cũng biết từ sau khi hắn tu ma thể chất đã không còn được như xưa, oán khí đang từ từ từng chút từng chút ăn mòn thân thể hắn, oán khí lạnh lẽo, dẫn tới chân tay Ngụy Vô Tiện đều rất lạnh, không ấm áp được như trước. Nhưng là Lam Vong Cơ hiển nhiên là không có ý định để Ngụy Vô Tiện đi, y hỏi: "Ngụy Anh, ngươi nơi nào không thoải mái." Ngụy Vô Tiện bị ép có chút bực bội, cắn răng nói: "Ta không có nơi nào là không thoải mái, Lam Trạm ngươi tránh ra, ta phải quay về nghỉ ngơi." Lam Vong Cơ thật sự rất lo lắng cho hắn, hiện tại sắc mặt Ngụy Vô Tiện cực kém, y sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ vẫn không có ý định rời, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên một tia hồng quang, giọng nói mang theo chút lệ khí: "Tránh ra!" Lam Vong Cơ siết chặt tay, nhìn Ngụy Vô Tiện không nói lời nào, qua một lát sau, Lam Vong Cơ vẫn là nhường đường cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nhìn qua Lam Vong Cơ, xoay người đi về phía trước, ánh mắt kia vô cùng lạnh lẽo, làm trái tim Lam Vong Cơ càng thêm đau đớn. Lam Vong Cơ lặng lẽ siết chặt tay giấu ở trong ống tay áo, không nói lời nào. Bước chân Ngụy Vô Tiện càng ngày càng nặng, mí mắt cũng càng ngày càng trầm, ý thức trở nên mơ hồ, toàn thân hắn dường như không còn cảm giác đau đớn. Thời điểm Ngụy Vô Tiện ngã xuống, hắn hình như nghe thấy được có người gọi tên hắn, ngay sau đó lập tức chìm vào trong bóng tối. "Ngụy Anh!!" TBC. 19/12/21 ———— Trans: Min Beta: gheditbu333 ———— Nào nào nào, tới ăn xong bát thủy tinh này rồi hẵng đi ngủ =))).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]