Lam Vong Cơ bây giờ như đã leo lên lưng cọp rồi, không xuống được nữa. Bị hỏi như thế, y cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể hàm hồ "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Ngụy Vô Tiện còn tưởng rằng y không đủ cảm giác an toàn, lại an ủi y vài câu rồi mới tiếp tục đi dạo trong doanh trại.
Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, bởi vì mất đi tất cả ký ức, hắn luôn cảm thấy thế giới này xa thật xa lạ. Lam Vong Cơ cùng với hắn trước đây có lẽ cực kỳ thân thuộc với nhau, hơn nữa giữa hai người còn có đứa nhỏ này làm sợi dây liên kết bền chặt. tuy rằng trong lòng luôn trào ra một ít cảm xúc phức tạp, nhưng hắn đối với vị Càn Nguyên này của mình luôn có chút cảm giác ỷ lại nho nhỏ. Hắn cũng có chút ỷ lại vào vị sư tỷ kia, nhưng cảm giác này cùng Lam Vong Cơ rất khác biệt. Cụ thể khác nhau như thế nào, Ngụy Vô Tiện cũng không tự mình chỉ ra được rõ ràng, cũng lười phân biệt. Một người là tỷ tỷ, một người có thể là bạn đời, tất nhiên sẽ không giống nhau.
Hiện giờ lâm vào hoàn cảnh mất trí nhớ này, Ngụy Vô Tiện trước mắt chỉ muốn tiếp xúc với tỷ đệ Giang gia và Lam Vong Cơ, xem có thể tìm lại trí nhớ của mình hay không, đối với những tu sĩ khác hắn hoàn toàn không có hứng thú gì. Đối với những tu sĩ đi lên chủ động cùng mình chào hỏi, hắn cũng chỉ thoáng cười cười, hàn huyên vài câu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-phi-lai-hoanh-tu/1066479/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.