46.
Trời đất chứng giám. Mọi người đều biết y Ngụy Vô Tiện trí nhớ không tốt. Mấy chuyện vặt vãnh cách một ngày y liền quên tất rồi. Cái chuyện tặng thỏ này đã qua không biết bao nhiêu năm. Đối với y lúc đó mà nói, không hơn một chuyện cỏn con. Y vừa đưa đã quên. Bây giờ xem ra... hình như không nhỏ.... tầm quan trọng của nó có thể là xếp hạng trước Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện vừa nghiền ngẫm trong lòng nên ứng phó thế nào, vừa mắt lé trộm ngắm lam Vong Cơ. Không nhìn còn tốt. Nhìn một cái rồi liền thở không nổi, suýt chút nữa tự sặc chết luôn.
Lam Vong Cơ vẫn ôm con thỏ, cúi đầu đứng tại chỗ. Cả người thấm đẫm nước tong tong nhỏ xuống. Áo vải trắng dính sát vào da thịt. Tóc đen buông xuống đầu vai. Từng giọt nước như quả châu nho nhỏ lăn tròn, trượt xuống thân thể bên dưới lớp vải trắng thấm đẫm, trong trong mờ ảo.
Khụ! Khụ! Khụ! Dừng! Dừng!
Ngụy Vô Tiện từ nhỏ cởi trần cởi truồng quậy với đám sư đệ trong hồ sen giờ đây cũng không biết vì sao tới lượt Lam Vong Cơ lại thành ra kiều diễm như thế. Hiện giờ trong mắt y, Lam Vong Cơ giống như.... giống như bị người ta ăn hiếp còn không dám lên tiếng, uất ức không nói nên lời... Đệt. Cảm giác tội lỗi như lửa đốt trong lòng.
Mà con thỏ trong tay Lam Vong Cơ thiếu niên nhà lành bị người ta ăn hiếp còn không dám nói kìa còn đáng thương hơn. Lông xù trắng phau ướp nhẹp thành lọn. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-nhi-ca-ca-tu-tren-troi-roi-xuong/2322103/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.