Vì đêm qua bị Giang Trừng nhìn chằm chằm mà Ngụy Vô Tiện ngủ không nổi. Sáng nay nhắm mắt là lúc rơi xuống Vân Thâm Bất Tri Xứ. Y ngủ một giấc thẳng tới cuối giờ Mùi (3h chiều). Ăn xong bữa cơm, nói dăm ba câu với Lam Vong Cơ, lại hồi thần một lúc, nắng chiều đã dát lên tầng tầng lớp lớp đỉnh núi. Ánh nắng màu cam trải lên một màu xanh biếc bạt ngàn, kéo theo sau đuôi màu xanh lam đậm.
Thấy Lam Vong Cơ không tức giận, bản lĩnh không biết xấu hổ là gì của Ngụy Vô Tiện lại xông ra chiếm đất: "Hàm Quang Quân, ngươi xem trời đã trễ vậy rồi, không bằng ta ở lại một đêm?"
Lam Vong Cơ cũng có ý như vậy. Một là sắc trời quả thật đã muộn rồi. Cô Tô cách Vân Mộng khá xa. Đi qua đi lại một hồi. Lúc hắn quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ sợ là Ngụy Vô Tiện lại tới cửa nữa rồi. Hai là Ngụy Vô Tiện mỗi ngày rơi xuống trên người hắn cũng thật là phiền toái. Nếu là đêm nay giữ người ở lại, cùng ngủ một giường, hẳn là hai người có thể ngủ một giấc an ổn.
Nhưng mà... khách nhân ngủ lại, vẫn phải báo cho trưởng bối một tiếng mới thỏa đáng.
Lam Vong Cơ im lặng một lát, nói: "Chờ ta thông báo cho thúc... huynh trưởng một tiếng." Chuyện này cũng không cần báo cho thúc phụ hắn đi... Đêm nay nếu không có gì khác, Ngụy Vô Tiện vẫn phải ở ngủ lại ở Tĩnh Thất. Không cần lại đi quấy rầy Lam Khải Nhân, vừa hại người lại hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-nhi-ca-ca-tu-tren-troi-roi-xuong/2322096/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.