Lúc hôn lên, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn mở to hai mắt.
Hắn nhìn thấy hình ảnh chính mình dần dần phóng đại trong đôi mắt nhạt màu kia, cũng thấy được sự lo lắng và kinh hoảng chảy trong mắt dần dần biến mất, có xu hướng chuyển thành khiếp sợ.
Đôi môi Lam Trạm thật sự rất mềm.
Hắn bỗng nhiên không đúng lúc nghĩ vậy, sau khi hôn xong, vẫn như cũ có chút chưa thỏa mãn, lại vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Dường như bị động tác này làm cho kinh hãi, Lam Vong Cơ rốt cục phục hồi tinh thần, đẩy mạnh hắn ra.
Bị đẩy mạnh một cái như vậy, Ngụy Vô Tiện mới đột nhiên ý thức được mình vừa rồi đã làm cái gì.
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi..."
Hai người gần như đồng thời lên tiếng, sau đó lại đồng thời rơi vào trầm mặc. Trong Tàng Thư Các một mảnh yên lặng, chỉ có gió ngoài cửa sổ lướt qua, tiếng xào xạc của cành hoa mộc lan lay động. Thủ phạm gây ra một loạt tội lỗi này dường như cũng cảm giác không khí không đúng, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, cọ cọ vào chân hắn.
Ngụy Vô Tiện còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần, cứng ngắc cúi đầu nhìn về phía quả cầu nhung trắng như tuyết ủn tới ủn lui bên chân hắn. Nghe thấy tiếng bước chân di chuyển, hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Lam Vong Cơ lui về phía sau hai bước, lại giống như là tư thế xoay người chuẩn bị chạy trốn, vội vàng kéo y lại.
Trong nháy mắt kéo ống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-nhat-van-thien-hoang/2961527/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.