〖 Ngày thứ tư, giờ Sửu sơ. 〗
"Lam Trạm, ngươi có cảm thấy, thế này là quá mức......" Hai tay Ngụy Vô Tiện cuốn lấy sau cổ Lam Vong Cơ, đặt cằm lên vai của y, thở hổn hển vặn vẹo vòng eo. Thủy nhuận huyệt thịt tham lam mà liếm mút thạc vật đang bừng bừng phấn chấn kia, dương v*t bị kẹp đến càng lúc càng chặt.
"Ừ, ngươi muốn, liền cho ngươi." Lam Vong Cơ hít sâu một hơi nhịn xuống cảm giác muốn thô bạo đâm thọc người trước mặt, ôn thanh nói chuyện cùng hắn, banh chặt ra cặp mông nở nang của hắn, từng chút từng chút mà nâng lên cao, để tiện cho y đâm vào sâu hơn nữa, nhiều lần đều chạm tới dương tâm.
Ngụy Vô Tiện rên rỉ nói: "Nếu ta không chủ động hơn, sợ là hợp hoan kỳ còn chưa qua hết, mạng nhỏ của ta đã...... Ô!"
Lam Vong Cơ dừng lại động tác, nghiêm túc dò hỏi: "Không cần?"
Ngụy Vô Tiện biết y đang thận trọng, sợ là nếu mình lung tung cự tuyệt sẽ làm Lam Vong Cơ nghĩ nhiều, liền hít sâu một hơi, chắc chắn nói: "Ta muốn, nhưng mà chậm một chút, ta nói chậm...... A! Nhị ca ca! Sâu quá......"
Cung khang của phong lân, đúng nằm ở vị trí rất sâu, khó chạm vào được.
Lam Vong Cơ đem thạc vật đỉnh nhẹ vào khe hẹp trước cung khang khẩu. Thịt huyệt nơi đó phá lệ mềm mại, mẫn cảm cực độ, chỉ vừa chạm nhẹ vào, cả người Ngụy Vô Tiện đột nhiên giật bắn lên như bị điện giật, theo bản năng muốn tránh lui, nhưng lại bị Lam Vong Cơ chế trụ, tiến lùi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngu-kiem-tieu-dao/219752/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.