Chương trước
Chương sau
〖 Ngày thứ tư, giờ Sửu sơ. 〗
"Lam Trạm, ngươi có cảm thấy, thế này là quá mức......" Hai tay Ngụy Vô Tiện cuốn lấy sau cổ Lam Vong Cơ, đặt cằm lên vai của y, thở hổn hển vặn vẹo vòng eo. Thủy nhuận huyệt thịt tham lam mà liếm mút thạc vật đang bừng bừng phấn chấn kia, dương v*t bị kẹp đến càng lúc càng chặt.
"Ừ, ngươi muốn, liền cho ngươi." Lam Vong Cơ hít sâu một hơi nhịn xuống cảm giác muốn thô bạo đâm thọc người trước mặt, ôn thanh nói chuyện cùng hắn, banh chặt ra cặp mông nở nang của hắn, từng chút từng chút mà nâng lên cao, để tiện cho y đâm vào sâu hơn nữa, nhiều lần đều chạm tới dương tâm.
Ngụy Vô Tiện rên rỉ nói: "Nếu ta không chủ động hơn, sợ là hợp hoan kỳ còn chưa qua hết, mạng nhỏ của ta đã...... Ô!"
Lam Vong Cơ dừng lại động tác, nghiêm túc dò hỏi: "Không cần?"
Ngụy Vô Tiện biết y đang thận trọng, sợ là nếu mình lung tung cự tuyệt sẽ làm Lam Vong Cơ nghĩ nhiều, liền hít sâu một hơi, chắc chắn nói: "Ta muốn, nhưng mà chậm một chút, ta nói chậm...... A! Nhị ca ca! Sâu quá......"
Cung khang của phong lân, đúng nằm ở vị trí rất sâu, khó chạm vào được.
Lam Vong Cơ đem thạc vật đỉnh nhẹ vào khe hẹp trước cung khang khẩu. Thịt huyệt nơi đó phá lệ mềm mại, mẫn cảm cực độ, chỉ vừa chạm nhẹ vào, cả người Ngụy Vô Tiện đột nhiên giật bắn lên như bị điện giật, theo bản năng muốn tránh lui, nhưng lại bị Lam Vong Cơ chế trụ, tiến lùi đều không được.
"Lam Lam Lam Trạm! Đừng! Không cần...!" Ngụy Vô Tiện cầu xin nói, cả người bất giác run rẩy. Thân thể này theo thiên tính phong lân sợ hãi bị xâm phạm đến nơi sâu như thế. Cung khang khẩu đang nhắm chặt kia trong hợp hoan kỳ mới miễn cưỡng hé ra một khe hở nhỏ, tràn ra một đạo thủy dịch nóng ấm. Theo đó khát vọng xa lạ mà mãnh liệt càn quét qua cả người hắn, khiến cho một người gan lỳ như Ngụy Vô Tiện cũng phải sinh ra sợ hãi.
"Ngươi không muốn sao?" Lam Vong Cơ dừng lại, nghiêm túc mà nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện. Tuy rằng Lam Vong Cơ cũng giống như Ngụy Vô Tiện, là một phong kỳ vì hợp hoan hương nồng đậm dụ phát dục niệm, nhưng trong đôi mắt thiển sắc lưu ly ấy vẫn mạnh mẽ duy trì thanh tỉnh.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, mờ mịt hỏi: "Nếu muốn, ta sẽ thế nào?"
Lam Vong Cơ hôn lên cái cằm bóng loáng của hắn, nhẹ nhàng cười, ôn tồn trấn an nói: "Muốn, ngươi chính là của ta."
"Ách......" Ngụy Vô Tiện nhìn dung nhan tuấn lãng điệt lệ của phu quân nhà mình, ngây ngốc gật đầu: "Vậy được, tóm lại, người nào cũng không được, chỉ có thể là ngươi."
"Ừ, của ta." Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, dương v*t cương ngạnh thạc chống lên ngay trước cung khang khẩu, di động eo, chậm rãi tăng lực đạo đè ép lên khối thịt mềm kia.
Ngụy Vô Tiện kêu lên một tiếng sợ hãi, đau đớn kịch liệt cùng một nỗi sợ kinh hoàng không tên bao trùm khắp người hắn. Ngụy Vô Tiện theo bản năng chống đẩy người bên trên ra, ngón tay bấu víu loạn trảo, lưu lại trên vai lưng Lam Vong Cơ ngang dọc rướm máu vết cào.
"Đau lắm sao?" Lam Vong Cơ lập tức ngừng động tác, y chảy rất nhiều mồ hôi, hiển nhiên đã nhịn vô cùng vất vả, hai người nửa vời như vậy mà đưa đẩy. Đầu nấm cực đại bành trướng, khó khăn lắm mới cắm vào cung khang được nửa đốt ngón tay, đem nội khang khẩu căng ra, vì là lần đầu chưa có kinh nghiệm nên lực độ đâm vào có chút thô bạo. Thịt non chưa bao giờ chịu va chạm như thế, liền co rút khép kín như muốn tránh né, muốn đem vật thô to đang xâm lấn kia đẩy ra ngoài. Nhưng phong lân trong hợp hoan kỳ tiết ra rất nhiều thủy dịch, nội khang tràn ngập dâm dịch trong suốt, cung khang khẩu bị căng ra dẫn theo một lượng lớn thủy dịch dọc theo đầu nấm chảy xuống. Cực đại dương v*t bị vây trong thủy khiếu vừa ấm lại vừa ướt, thịt bích vừa mút vừa nhả, thoải mái vô cùng, dừng lại chậm chạp như vầy quả thực muốn bức người phát điên mà.
Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, bàn tay ấn lên vai y không ngừng run rẩy, thảm hề hề mà kêu lên: "Đau...đau quá, ta sợ."
"Đừng sợ, ta ở đây, ôm chặt ta." Lam Vong Cơ thấp suyễn, cường ngạnh ôm chặt lấy eo của Ngụy Vô Tiện, lại đỉnh vào cung khang của hắn thêm một chút nữa.
(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!)
Quá trình quả thật quá tra tấn người khác mà. Lam Vong Cơ quá mức cẩn thận, không muốn dùng lực khai mở, một bên trấn an hắn, một bên cẩn thận đỉnh tiến từng chút một. Mỗi khi tiến vào thêm một phân, Ngụy Vô Tiện liền sầu thảm khóc kêu ra tiếng, phảng phất như phải chịu đựng tra tấn đau đớn mãnh liệt. Thủy dịch không ngừng theo đó mà ào ạt tràn ra, ấm áp dính nhớp, đem nơi tiếp xúc giữa thân thể hai người ướt thành một mảng lầy lội, đến thể mao cũng đều dính vào da thịt nhau.
"Ngụy anh, ta ở, đừng sợ."
"Đau quá...... Lam Trạm......"
"Ta ở."
"Lam Trạm......"
"Ngụy anh, ta ở."
Sau khi lăn lộn một lúc lâu, đến khi cả người Lam Vong Cơ đều đã tắm trong mồ hôi rồi thì đầu nấm cực đại của y cuối cùng hoàn toàn xâm nhập hết vào cung khang của phong lân, trù dính thanh dịch tí tách tí tách mà trào ra, thạc vật bị thịt khang non mềm bao bọc khít khẽ làm y nổi lên một xúc cảm kỳ dị chưa từng có. Hợp hoan hương trên người Ngụy Vô Tiện như được mở chốt, lập tức bùng nổ, tràn ra mãnh liệt, hương khí nồng đậm đến mức như muốn ngưng tụ thành giọt. Lam Vong Cơ bị hợp hoan hương tràn vào khoang mũi, đập vào mặt đến choáng váng, toàn bộ máu như chảy hết xuống thân dưới, dồn vào đầu nấm khiến nó phình to gấp bội, tạo thành kết, khóa chặt cung khang khẩu của phong lân, khiến phong lân không thể tránh thoát được nữa.
Dưới sự kích thích quá mức, Ngụy Vô Tiện cả người co rút, hung hăng cắn lên bả vai Lam Vong Cơ một ngụm.
Bị cắn đau, Lam Vong Cơ theo bản năng lui về phía sau, đầu nấm đã thành kết kẹt lại ngay cung khang khẩu, theo cử động của Lam Vong Cơ, giật mạnh ra sau một cái. Cung khang vốn là nơi yếu ớt, mẫn cảm nhất của phong lân, bị hung ác kéo mạnh một cái như vậy, khiến Ngụy Vô Tiện đau đến muốn chết luôn rồi.
Người dưới thân chợt trừng lớn hai mắt, đau đớn bén nhọn ập tới như muốn nổ tung, Ngụy Vô Tiện phát ra một tiếng thét chói tai, tay chân như bị điện giật run rẩy hết cả lên, khóe mắt tràn ra đầy nước mắt. Nhưng Lam Vong Cơ cũng không để cho hắn trốn, y dùng hai tay giữ chặt lấy eo của Ngụy Vô Tiện, hung hăng đỉnh thật sâu vào vài cái, đem dương tinh đặc sệt toàn bộ rót hết vào bên trong cung khang. Trong nháy mắt, băng tuyết bạch đàn hương cùng thu thục kim quế nhưỡng ám hương giao triền, đem bén nhọn lạnh lẽo băng tuyết hòa cùng ngọt ngào say mê kim quế trong gió giữa thu hòa quyện cùng nhau, vây hai người trong cơn sóng tình nồng nàn của hợp hoan hương, chạm đến trái tim sâu trong lồng ngực, kéo hai con tim ấy gần sát lại nhau, chung một nhịp đập, hòa cùng hơi thở, máu thịt cả hai như dung hòa làm một, tâm hồn gắn kết lại với nhau. Hợp hoan hương kia từ vấn vít đến hòa quyện, ngươi ta khó phân, trực tiếp thuộc về nhau.
Tinh dịch vừa nhiều lại vừa đặc sệt, tựa như suối phun mà mãnh liệt rót vào cung khang. Ngụy Vô Tiện cả người co quắp lại, gian nan rên rỉ, cung khang thực mau đã bị lấp đầy, thậm chí tràn ra cả bên ngoài. Dương tinh hòa phong lân dâm dịch từ chỗ hai người kết hợp tràn lan ra ngoài, làm cả ướt phần hông, bắp đùi thậm chí là đệm chăn dưới thân, loang ra ướt đẫm cả một mảng lớn.
Hai người trong nháy mắt, đồng thời mất đi ý thức.
Có lẽ, nói là mất ý thức không được chính xác lắm. Trong một giây ấy, bọn họ như trao đổi, hòa nhập một phần hồn phách vào nhau, tạo thành một mối gắn kết không thể chia lìa, một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại.
Trong một khắc thất thần kia, đầu nấm bung nở, phình to kia dần trở lại kích thước ban đầu. Cung khang bị rót đến no căng, phình lên vì tinh dịch. Khi thạc vật rút khỏi, cung khang khẩu tham lam khép lại, một giọt cũng không rớt ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện sống sót sau một trận dày vò kịch liệt, thở hổn hển. Trải qua trận tình sự này, hắn cảm thấy rốt cuộc đã có thể lấy lại quyền khống chế của bản thân, nhưng tay chân hắn lại đều mềm đến nhấc không nổi nửa phần, chỉ phải cười khổ nằm xoài trên trên giường, thở dốc nói: "Lam Trạm, này...... là lập thành khế ước rồi sao?"
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng. Y cúi đầu, đem chóp mũi vùi vào hõm vai của Ngụy Vô Tiện, cẩn thận cảm thụ hơi thở đã được dung hợp tỏa ra từ hai người, thấp giọng nói: "Hẳn là như thế."
"Vậy sao?" Ngụy Vô Tiện trêu ghẹo nói: "Lam trạm, cùng ta kết thành khế, ngươi chính là người của ta."
Lam Vong Cơ chống tay nhổm ngồi dậy, lật người lại, đem Ngụy Vô Tiện vây chặt bên dưới thân thể y, nhìn đôi mắt đào hoa lúng liếng của hắn, khóe môi khẽ nhếch, hạ giọng: "Đây là ngươi tự nói đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.