〖 Ngày thứ hai, giờ Thân trung. 〗
Lam Vong Cơ lòng như lửa đốt, trên đường đi tới trù phòng lại gặp phải Lam Khải Nhân, bị ông cản lại muốn nói chuyện, dạy bảo một hồi, vì thế y không thể không dừng bước tiếp chuyện.
Lam Khải Nhân là một trung dung, đối với một Lam Vong Cơ một thân tràn ngập hương khí băng tuyết đàn hương, nồng đậm đến mức hơi thở đã lạnh tới độ sắc bén như dao, ông cũng không cảm nhận được, chỉ nghiêm túc cùng y đàm luận về vấn đề thể chất của thiên phong kỳ lân. Mãi đến khi một đệ tử phong kỳ tình cờ đi ngang, phát hiện tình hình không được ổn lắm, mới vội vàng đi báo cho Lam Hi Thần. Lam tông chủ nghe vậy, khoan thai tới muộn, khuyên nhủ thúc phụ để ông rời đi, đồng thời phê chuẩn Lam Vong Cơ nghỉ phép bảy ngày.
Đến Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh thất, đã qua gần một canh giờ (2 tiếng đó, thúc phụ à, người có thể nói nhiều tới thế sao?)
Trời bên ngoài tuyết rơi giá rét buốt người. Tuy biết rằng Tĩnh thất sẽ không có người ngoài tùy tiện quấy rầy, nhưng trong phòng các cửa đều đóng kín mít không một khe hở, bên ngoài cũng thêm một đạo cấm chế. Đương nhiên, vì đề phòng người nào đó mất khống chế lại chạy ra ngoài làm loạn như đêm trước, người bên trong không thể ra ngoài, đồng dạng, người bên ngoài cũng không thể thấy được người hay cảnh hương diễm bên trong.
Lam Vong Cơ phất tay triệt hạ cấm chế mình vừa bày bố, mở cửa nâng bước vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngu-kiem-tieu-dao/219748/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.