〖 Ngày thứ hai, giờ Ngọ trung. 〗
Khi Lam Vong Cơ lấy khăn vải giúp Ngụy Vô Tiện lau sạch thân thể, không khỏi nghĩ đến ý nghĩa của cái gọi là thiên tính của phong kỳ, phong lân.
Hợp hoan kỳ sẽ khiến cho phong lân không còn là chính mình. Giống như Ngụy Vô Tiện hai ngày này, nhiệt độ cứ liên tục tăng cao, thiêu đến mức đốt cháy luôn sự thanh tỉnh ít ỏi còn lại của hắn, không thể suy nghĩ, không thể khống chế được mình, để cho dục vọng tiếp quản thân thể, như dã thú chỉ biết khát cầu hoan ái, không bận tâm bất kỳ điều gì nữa.
Ngụy Vô Tiện thống hận bản thân trở nên như thế, bởi vậy mới chạy ra sân tuyết bên ngoài, muốn dùng hàn ý thiên địa tạo thành kia, bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng.
Ngụy Vô Tiện đối với sự thật bản thân mình là một phong lân hình như là tràn ngập hận ý, rồi lại không thể không tiếp nhận thân thể do người khác hiến xá trọng sinh này. Hắn không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp nhận sự thật —— đơn giản là vì Ngụy Vô Tiện đã đồng ý với Lam Vong Cơ, vì y mà lưu lại thế gian này.
“Ngụy Anh, có lẽ lúc này ngươi cũng không thanh tỉnh, nhưng, không sao. Nghe ta nói.” Lam Vong Cơ chôn trong thân thể Ngụy Vô Tiện, thong thả đỉnh lộng ra vào, bàn tay ấm áp vuốt ve nhẹ nhàng lên tấm lưng trần trụi mướt mồ hôi của hắn: “Ta sẽ không để ngươi một mình. Cho dù ngươi là phong lân, ta cũng không ngại. Người ta tâm duyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngu-kiem-tieu-dao/219746/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.