〖 Ngày thứ nhất, giờ Dậu trung. 〗
“Ta làm sao vậy?” Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường lẩm bẩm tự hỏi, nâng tay lên xoa xoa mặt mình thì bị Lam Vong Cơ cầm tay giữ lại.
Ánh mắt hắn thất tiêu, muốn nhìn rõ gương mặt của Lam Vong Cơ, thế nhưng trước mắt lại giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, nhìn cái gì cũng không rõ ràng.
“Hợp hoan kỳ.” Lam Vong Cơ nhẹ giọng trả lời, che dấu nội tâm vui sướng trong lớp gió tuyết vần vũ ngoài cửa sổ kia.
Ngụy Vô Tiện đến bây giờ còn tưởng là vì mình trước đó tung tăng nhảy nhót, không để ý nên nhiễm phong hàn mà thôi. Hắn cảm thấy đầu óc mình cứ váng vất, không được tỉnh táo cho lắm, làn da nóng rực, yết hầu khát khô, tứ chi vô lực.
Trong Tĩnh thất đốt than sưởi ấm như thường, nhưng bây giờ hắn cảm thấy quá nóng, vô thức đem trung y kéo rộng ra, để lộ da thịt trắng nõn trước ngực trong không khí, ghé vào trên giường, gian nan chống khuỷu tay ngồi dậy, muốn đi tìm chút nước uống.
Lam Vong Cơ một tay đem hắn quấn trở lại vào chăn bông rồi ôm vào trong ngực, đem ly sứ kề vào bên môi hắn, giúp hắn uống nước.
“Ngươi sẽ thiếu nước, uống nhiều chút.” Lam Vong Cơ ôn thanh nói.5
Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng mà uống thêm mấy ngụm nước lạnh, không rõ Lam Vong Cơ vì cái gì mà nói như vậy, chỉ cảm thấy cả người vừa nóng vừa khô bức. Vậy mà ngón tay Lam Vong Cơ đang xoa nhẹ sau gáy hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngu-kiem-tieu-dao/219742/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.