"Ngươi trưng ra cái vẻ mặt gì kia?"
Kim Lăng cau mày, ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện xoa xoa cái eo vẫn còn đau nhức của mình, ngáp một cái:
"Ngủ không ngon."
Kim Lăng giận dữ nói:
"Ngủ không ngon? Ta đã đến từ sớm, lại nghe người ta nói ngươi phải ngủ đến khi mặt trời nhô cao thì mới dậy, thế mà còn ngủ chưa đủ?" Cậu thấp giọng lẩm bẩm: "Gia quy Lam gia đúng là thùng rỗng kêu to mà."
Câu này của tiểu tử kia ngược lại nghe có mấy phần tức giận đến nghẹn lời, chắc hẳn là đợi rất lâu rồi. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, cười cợt nhìn cậu:
"A Lăng này."
Kim Lăng thấy hắn bỗng nhiên đổi giọng ôn nhu gọi mình, da gà da vịt nổi hết cả lên:
"Cái... cái gì?!"
Ngụy Vô Tiện cười híp cả mắt, nói:
"Lo lắng cho ta như vậy sao, vừa nghe nói ta tỉnh dậy là đã vội vàng đến?"
Kim Lăng bị hắn vạch trần, định lên tiếng kiếm đại một cái cớ:
"Ta..."
Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ ra ngoài, nói:
"Ngươi cũng đừng nói với ta sớm như vậy đã chạy tới đây là để rủ đám người Tư Truy đi săn đêm nha, bây giờ trời vẫn còn sáng đấy."
Kim Lăng: "..."
Ngụy Vô Tiện nhìn tiểu tử kia đang thẹn đến mức đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng cực kỳ có tâm. Hắn ngủ một giấc hơn một tháng, Kim Lăng hẹn mấy người Lam Cảnh Nghi Lam Tư Truy đi săn đêm nên biết được, thế là liền qua thăm một chút. Nhưng khi đó Ngụy Vô Tiện vẫn còn trong trạng thái mê man, sắc mặt tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079461/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.