Ôn Tình nhìn Ngụy Vô Tiện kéo một xe trái cây lên núi, ngạc nhiên hỏi:
"Hôm nay bán khoai tây đắt hàng vậy sao? Mua nhiều trái cây như vậy?"
Ngụy Vô Tiện chỉ huy Ôn Ninh đem đồ chuyển xuống, đồng thời ném cải trắng vào tay Ôn Tình, phất tay nói:
"Lúc trở về trùng hợp nhìn thấy có người bày đồ cúng cho Di Lăng lão tổ nên thuận tay mang về, tối nay cho mọi người thêm chút đồ tráng miệng. Ngươi giúp ta rửa cải trắng đi, ta tự mình nấu một bữa cơm."
Ôn Tình đã sớm quen với việc dưới núi có một đám người thỉnh thoảng lại bày đồ cúng hiếu kính với hắn, nhưng cái làm nàng ngạc nhiên lại là chuyện khác:
"Ngươi tự mình nấu?"
Ngụy Vô Tiện xắn ống tay áo lên, cười cười liếc mắt nhìn nàng:
"Làm sao, không tin à? Bản công tử lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, chỉ là nấu cải trắng thôi mà, có gì khó."
Tận đến khi hắn đem một dĩa cải trắng nấu với nhiều ớt tới nỗi không nhìn ra màu trắng nguyên bản, vững vững vàng vàng như dâng bảo vật mà đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ, mới khiến cho những người lúc nãy còn hiếu kỳ sặc đến mức chảy nước mắt. Vị cay của dĩa đồ ăn này quá nồng nặc, chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ biết nếu mà ăn hết thì chẳng khác gì bị trúng độc cho mà xem.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm bên cạnh bàn, hai tay chống cằm ngước nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt tràn đầy mong đợi:
"Nếm một miếng?"
"..." Lam Vong Cơ ngập ngừng: "Ngươi nấu?"
Ngụy Vô Tiện gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079436/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.