Gần đến giờ Tý, các phòng đều đã sớm tắt đèn. Ánh nến chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện giữa tán lá xơ xác trước cửa sổ của một tiểu trúc tương đối u tĩnh, cách biệt với những gian phòng khác, tiếng đàn kéo dài hồi lâu cuối cùng cũng ngưng lại. Ngón tay thon dài chậm rãi thu về, cầm huyền khẽ rung, phát ra vài âm cuối cực nhẹ.
Trong phòng có hai người ngồi đối diện với nhau, ở giữa là một chiếc bàn, trên bàn là một cây cổ cầm vẫn còn linh lực phảng phất quấn quanh. Tướng mạo của họ tuy có tám phần tương tự, nhưng từ ánh mắt đến thần sắc lại vô cùng khác biệt.
"Vong Cơ." Lam Hi Thần khẽ nói: "Vừa rồi là khúc gì?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:
"Thanh Tâm Âm."
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Sau khi yến tiệc trên đại sảnh kết thúc, ta một mực bắt đệ nghe Thanh Tâm Âm, đệ có biết là vì sao không?"
Ngón tay tinh tế thon dài cuộn lại trong tay áo, tạo ra vài tiếng sột soạt. Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, đáp:
"Đệ biết."
Lam Hi Thần im lặng nhìn y một lúc, bất đắc dĩ thở dài:
"Tội tình gì mà đệ phải như vậy."
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lam Hi Thần, kiên định nói:
"Tâm đệ duyệt hắn."
Lam Hi Thần nói:
"Vậy đệ có biết lần này thúc phụ tức giận đến mức nào không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Đệ biết."
Đêm hôm đó, có lẽ là do thực sự mệt mỏi, hoặc có lẽ do được mùi hương còn sót lại của Ngụy Vô Tiện vấn vít trong lòng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079422/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.