Ngụy Vô Tiện ăn no đến mức thở không nổi, báo với Giang Yếm Ly một câu, sau đó lôi kéo Lam Vong Cơ ra cửa Liên Hoa Ổ tản bộ. Lam Vong Cơ bình tĩnh để hắn tùy ý nắm tay mình lôi đi, ra đến đường lớn mới lưu luyến thả tay ra. Dù sao ở đây nhiều người dễ sinh lắm chuyện, bên phía Lam gia còn chưa chấp nhận, Ngụy Vô Tiện không dám trên cửa lớn đường rộng vượt quá quy củ, tránh cho lời đàm tiếu truyền đến Cô Tô, rồi lại khiến Lam Khải Nhân tức giận phun ra ba tấc máu tươi, trong lòng càng thêm thành kiến với hắn.
Ngụy Vô Tiện âm thầm tính toán, không biết Lam Khải Nhân bên kia đến khi nào mới có thể nuốt xuống cục khẩu khí này mà tác thành cho bọn hắn... Nếu lão không thành toàn thì thực sự quá thiệt thòi cho Lam Trạm, dù sao mình cũng phải bù đắp ở phương diện khác cho y. Còn nếu thật sự có thể trở thành đạo lữ, Lam Trạm lại là người ưa thích yên tĩnh, chắc không thể miễn cưỡng cùng mình về Liên Hoa Ổ rồi. Mình thì ở đâu cũng sống được, dù là màn trời chiếu đất hay tùy tiện trải một đống cỏ khô cũng có thể ngủ như chết. Nhưng mà Lam Trạm thì không được, y từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, so với hắn lại khó nuôi hơn nhiều, đoán chừng cũng không thể quen được với cách ăn uống cùng bầu không khí nhiệt nhiệt náo náo ở Liên Hoa Ổ, mười phần thì có đến tám chín phần sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Ngụy Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079420/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.