"Ngụy Vô Tiện." Giang Trừng đạp vào ghế của hắn một cước: "Ăn cơm thì ăn cơm, làm gì mà phải bày ra bộ dạng thù sâu oán nặng thế."
Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng, ngẩng đầu lên. Giang Yếm Ly đang ngồi đối diện vẻ mặt do dự nhìn hắn, còn đưa tay sờ sờ trán hắn:
"A Tiện, đệ thấy không thoải mái sao?"
Ngụy Vô Tiện vội nói:
"Không có."
Thấy Giang Yếm Ly cùng Giang Trừng đều mang vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, Ngụy Vô Tiện ổn định lại tâm tình, đem cảm giác ê ẩm nhức nhối không thể diễn tả thành lời nuốt xuống, vuốt vuốt mặt nói:
"Thật sự không có chuyện gì. Mấy hôm nay trời lạnh, khẩu vị không tốt thôi."
Giang Yếm Ly bưng bát canh lên, nói:
"Có phải là do canh nguội rồi không, để ta đi hâm nóng lại."
Ngụy Vô Tiện vội vã kéo nàng ngồi xuống, múc cho mình một muỗng canh, ừng ực uống một ngụm lớn:
"Không phải đâu sư tỷ, canh này nóng vừa đủ rồi. Lúc nãy chỉ là đệ đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi."
Giang Yếm Ly lúc này mới yên tâm, cười nói:
"A Tiện, gần đây có phải đệ có chuyện gì không vui không?"
Giang Trừng vừa ăn xương sườn vừa nói:
"Hắn có thể có chuyện gì không vui chứ, mỗi ngày đều đi săn thỏ con bắt gà rừng, kiếm cũng không thèm lau, vứt trong phòng đến đóng bụi."
Nói đến chuyện này, thần sắc Giang Trừng bỗng trở nên nghiêm túc hẳn:
"Đúng rồi, lần sau ngươi cùng ta ra ngoài tham gia hội Thanh Đàm hay nếu có người khác ở đây, nhất định phải đeo kiếm. Miễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079408/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.