Ngụy Vô Tiện vừa thấy người trở về thì đã lo sợ người lại chạy mất, nháo suốt một buổi tối còn chưa đủ, luôn muốn đem người kia khoá lại trong ngực. Muốn chạy? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lam Vong Cơ đem hắn trấn an nguyên một đêm, vất vả lắm mới đem con mèo nhỏ vuốt thuận lông, dỗ dành hắn mang chân tách ra, rút ra ngoài.
Kết quả, Ngụy Vô Tiện vừa lành sẹo đã quên đau. Hai người cùng nhau trên một chiếc giường, dễ dàng va chạm đến cực độ. Khó khăn lắm mới tỉnh ngủ, lại tiếp tục giày vò một phen. Lần này Ngụy Vô Tiện trực tiếp ngủ ngất đi, đến tận khi mặt trời đã treo trên đầu cây sào cũng không thèm dậy.
Lam Vong Cơ nhân lúc hắn còn đang trong trạng thái mê man vô thức liền nhẹ nhàng giúp hắn tắm rửa, bôi lại thuốc, sau đó mới thử đem người gọi dậy. Trong lúc đánh thức con mèo lười này, y còn bị ôm lấy cọ cọ hơn nửa canh giờ, tâm bị trạng thái vô thức của Ngụy Vô Tiện đang nằm dưới thân trêu chọc có chút bốc hoả, giống như muốn đem hắn hôn đến tỉnh lại, nên cắn cắn vào môi hắn. Lần này thành công thức tỉnh Ngụy Vô Tiện. Hắn sờ sờ môi dưới, cau mày nói:
"Lam Trạm, ngươi đây là mắc bệnh gì vậy, thích cắn người như thế."
Lam Vong Cơ giúp hắn mặc trung y vào:
"Chân còn đau không?"
Ngụy Vô Tiện kéo quần dài lên, nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói:
"Thuốc nhà ngươi đúng là thật hữu dụng, mới chỉ bôi một chút, vết bầm tím đều đã rút đi."
Lam Vong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079405/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.