Đốt ngón tay tái nhợt giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, lòng bàn tay dù ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn một mực khóa chặt tay Lam Vong Cơ. Thậm chí ngay cả khi Giang Yếm Ly từ trước đến nay vốn luôn dịu dàng yếu ớt lại vì hắn đứng ra nói chuyện một phen, đem Kim Tử Huân chặn đến á khẩu không đáp trả được, hắn vẫn chưa chịu buông ra.
Trong lòng Lam Vong Cơ trầm thấp hít một tiếng, biết rõ mình mới trở lại thế giới hiện thực mấy ngày, Ngụy Vô Tiện trong mộng đã trải qua hơn một năm. Một năm này nếu như mơ mơ hồ hồ còn đỡ, nhưng hắn lại tỉnh táo phát hiện ra Lam Vong Cơ bên cạnh vốn không phải là người từng ở bên hắn, ngược lại càng giống như một sự tra tấn, sợ rằng một năm nay trôi qua chẳng dễ chịu gì. Lúc nãy trong núi sâu sau khi bị hôn, bộ dáng căm thù đến tận xương tủy kia làm y rõ ràng nhìn ra Ngụy Vô Tiện căn bản không dám tùy tiện tin tưởng bất kỳ cái gì trong mộng cảnh hư cấu này. Cả ngày ước chừng trong lòng bất an, cảnh giác đến mức thu mình vào trong vỏ bọc, đem bản thân phong bế kín kẽ lại.
Trong lòng Lam Vong Cơ xót xa vô cùng, thậm chí còn có chút đau đớn buồn bực, mặc kệ ngón tay của Ngụy Vô Tiện vẫn đang run rẩy, không nói một lời vươn cánh tay còn lại ra nắm chặt lấy quần áo y, giống như bị doạ sợ, sợ y sẽ lại đột nhiên biến mất.
Hệt như con mèo nhà được yêu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079400/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.