"Vong Cơ, vì sao đệ lại đem linh thức ký thác lên một vật ở trong mộng? Đó là linh thức của đệ!"
"Đệ phát hiện ra ác rủa có sơ hở."
"Sơ hở như thế nào? Sao đệ dám khẳng định đó là sơ hở? Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ai biết đệ sẽ ra sao."
"Huynh trưởng, đệ đã thử qua."
"Thử?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, thấp giọng nói:
"Cho dù ác rủa đã mạnh hơn, nhưng cũng không cách nào tự tạo ra được một mộng cảnh khổng lồ khác để mặc sức chi phối, nhất là đối với Ngụy Anh vốn tinh thông thuật này thì lại càng khó lừa gạt. Mộng cảnh vốn dĩ được ác rủa xây dựng dựa trên ký ức vốn có của hắn, tức là tất cả những người hay vật từng tồn tại trước kia có liên quan tới hắn ở thời kỳ đó, đặc biệt là những vật của hắn. Mọi thứ đều được dựa theo hắn mà làm ra mộng cảnh."
Lam Hi Thần sững sờ:
"Cho nên đệ đưa đàn mộc châu cho cậu ấy chứ không phải mạt ngạch..."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Đàn mộc châu kia là vật của người ngoài, cũng là vật thật sự tồn tại ở thời điểm đó, dù có ký gửi linh thức lên nó cũng không bị ác rủa phát hiện."
Lam Hi Thần thắc mắc:
"Nhưng làm sao đệ biết thực lực của ác rủa không đủ để hoàn toàn chi phối mộng cảnh?"
Lam Vong Cơ trầm mặc trong chớp mắt.
"Thư triệu hồi."
Lam Hi Thần nhíu mày không hiểu:
"Thư triệu hồi?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Kim Tử Hiên còn chưa mở niêm phong bức thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079397/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.