Ngụy Vô Tiện khó khăn từ trên cành cây run rẩy nhảy xuống, thầm nghĩ không biết có nên tự đánh ngất chính mình hay không? Ngất rồi trong đầu sẽ không còn nghĩ quẩn nghĩ quanh chuyện Lam Vong Cơ giận mình nhiều ra sao, hoặc là chuyện Lam Vong Cơ từ nay về sau có khi nào sẽ không để ý đến hắn nữa không... Một người có giáo dưỡng như y mà ngay cả nửa câu cũng không muốn nói với mình, còn hất tay mình ra. Còn phải nghĩ mới biết là y giận mình đến mức nào hay sao?
Đầu Ngụy Vô Tiện đau đến muốn nứt, trái bám phải vịn bước vào trong bố doanh, gần như là bò lên giường. Mồ hôi lạnh ào ào túa ra thấm ướt quần áo của hắn, khiến hắn không chần chừ thêm một khắc nào đem ngoại bào cùng quần dài đã ướt đẫm cởi ra, vứt xuống dưới chân giường, chỉ mặc mình trung y đơn bạc chui vào trong chăn.
Từng phân từng tấc da thịt của hắn đều đang kêu gào đau đớn, chỉ cần đụng vào vải vóc thôi cũng khiến hắn phát run. Ở chiến trường vật tư khan hiếm, vậy nên hắn mang hết chăn ấm đệm dày của mình qua cho Giang Yếm Ly, còn vỗ ngực nói mình là nam nhân, tùy tiện là được rồi. Cho nên, hiện tại hắn toàn thân ẩm ướt leo lên trên giường, cuộn tròn trong chăn đệm thô sơ thành một đoàn, không ngừng run rẩy. Từ đầu đến chân đều là cảm giác âm hàn lạnh buốt đến thấu xương. Hai tai hắn ù đi, phảng phất nghe thấy trong màn đêm yên tĩnh có tiếng oan hồn ác quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079373/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.