Dưới chân đã là thây chất đầy đồng, nên giết nên diệt, một kẻ đều không lưu lại.
Ngụy Vô Tiện không rảnh quan tâm đến những thứ này, chỉ biết cứng đờ nhìn Lam Vong Cơ, sát khí trong đáy mắt cũng tản đi mấy phần. Giằng co nửa ngày, Lam Vong Cơ mới lên tiếng trước, cánh môi tái nhợt như bị rút cạn huyết sắc:
"Độc trong vết thương của ta, là do ngươi hút đi phải không?"
Con ngươi nhạt màu nhìn hắn chằm chặp, tuy là câu hỏi nhưng lại tràn đầy ý khẳng định. Từ lúc y sư xem xét qua thương thế có nói với Lam Vong Cơ rằng độc trong vết thương đã được trừ khử sạch sẽ, y đã cảm thấy có gì đó không đúng. Khi ấy y cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho là linh lực đã áp chế đi độc tố. Nhưng mà tổn thương do sát khí của Ngụy Vô Tiện để lại trong lòng bàn tay y, còn cả tia hắc khí đã leo lên trên cánh tay y lúc hai người tách nhau ra cũng đã biến mất vô tung vô ảnh. Bây giờ y lại rõ ràng nhìn thấy, máu của Ngụy Vô Tiện không phải là máu đỏ như trước mà là một màu đen đặc nhiễm đầy khí tức âm hàn. Quá nhiều sự việc trùng khớp với nhau làm y không thể không đoán ra chân tướng, cho nên là...
Ngụy Vô Tiện tránh ánh mắt của y, miễn cưỡng cười:
"Ngươi vì ta mà bị thương, ta giúp ngươi hút độc cũng không phải là chuyện gì lớn. Huống hồ độc này phần lớn là do oán rủa chi khí tạo thành, đối với ta không gây quá nhiều tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079371/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.