Mấy năm ngắn ngủi tham gia Xạ Nhật chi chinh, Ngụy Vô Tiện tự nhận mình không phải là một kẻ phi thường nhạy cảm cũng có thể cảm giác được Lam Vong Cơ đối xử với mình quá tốt. Không, phải nói là không thể nào tốt hơn được nữa mới đúng.
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nửa nằm nửa ngồi trên mái nhà, cây sáo toàn thân đen bóng như mực xoay giữa mấy đầu ngón tay, bình rượu bên cạnh đã sớm không còn một giọt, khoé mắt quét một vòng lại thấy Lam Vong Cơ đang đứng ở bên dưới ngước mắt lên chăm chú nhìn hắn.
"Lam Trạm, lên đây!"
Khoé miệng của hắn nhấc lên ý cười, đôi chân thon dài đang gác trên mái hiên khẽ nhịp nhịp, giày đen lộ ra, ngược lại phá lệ tùy ý nhàn nhã. Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn một chốc, nhẹ nhàng tung người phi lên mái nhà, tư thái đoan chính ngồi xuống cạnh hắn. Trải qua mấy năm Xạ Nhật chi chinh, hai người bọn hắn đụng chạm nhiều thành quen, Ngụy Vô Tiện theo thói quen xích lại bên cạnh, cười nhẹ vung tay lên thuận tiện khoác lên vai Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vẫn tư thái đoan chính mặc kệ hắn ôm lấy, ánh mắt lướt qua bàn tay hắn đang để trên vai mình. Ngụy Vô Tiện lười biếng dựa vào người y, cũng không chú ý đến phản ứng của y, chỉ ngáp một cái, nói:
"Chinh chiến kết thúc rồi ngươi định làm gì?"
Lam Vong Cơ không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại:
"Ngươi thì sao?"
Ngụy Vô Tiện ha ha nói:
"Ta có thể làm gì nữa chứ? Còn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079354/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.