Ngày thứ mười ba
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình hình như đã chết, chết thật lâu thật lâu rồi. Trước kia khi còn ở Liên Hoa Ổ, hắn có nghe người ta nói qua, người chết rồi sẽ thấy thân mình như đang lơ lửng nhẹ nhàng bay bay, giống mây trên trời, lại giống giọt nước trong lòng sông, cứ như giây tiếp theo liền sẽ hòa tan biến mất.
Ta chết rồi sao? Chết rồi cũng tốt, cũng coi như là giải thoát rồi. Ngụy Vô Tiện cười cười, dù sao hắn trước đó cũng chỉ miễn cưỡng lay lắt sống qua ngày, cứ như vậy rời đi cũng khá tốt. Bất quá Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, chết vì khó sinh, cách chết này truyền ra hình như không dễ nghe cho lắm, dù gì hắn cũng là đại ma đầu vô địch số một Tu Chân giới mà ai ai cũng muốn giết. Không không không! Có nói ra cũng không ai tin! Đừng nói đến việc tin vào việc Ngụy Vô Tiện chết vì khó sinh, đến việc hắn là Khôn Trạch sợ rằng cũng chẳng ai thèm tin.
Ngụy Vô Tiện vốn muốn mặc kệ cái cảm giác lâng lâng vô định này, nhưng hắn lại nghĩ: Khó sinh? Đúng rồi, còn hai đứa nhỏ. Cũng không biết hai đứa thế nào rồi? Nghĩ như vậy, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy mình thật có lỗi với hai đứa nhỏ này.
Rõ ràng biết bản thân thanh danh cực kém, nhưng lại không kiềm được tâm ý của mình, mỗi khi xuống núi để chờ người đó, chỉ muốn để y liếc mắt nhìn hắn nhiều một chút, cùng y nói nhiều thêm mấy câu. Rõ ràng biết người ấy chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-muoi-lam-ngay-qua-phi-thi-nhay-tai-loan-tang-cuong/217638/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.