3.
Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Trồng chuối, có thể tu luyện, có thể tĩnh tâm"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừm, ngươi đã từng nói rồi"
Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện kỳ quái hỏi: "Lam Trạm, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta biết trồng chuối là tốt, nhưng không phải ta mệt mỏi hay sao, chỉ là nghỉ ngơi thôi, ngươi đã nói ta không cần miễn cưỡng".
Lam Vong Cơ: "Không miễn cưỡng"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Uh huh"
Lam Vong Cơ không mở miệng, Nguỵ Vô Tiện hiếm khi giữ im lặng không nói gì, hành lang bên ngoài Tĩnh Thất cứ thế yên tĩnh trở lại.
Hơn nửa nén hương trôi qua.
"Nguỵ Anh"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt vô tội, nghi hoặc hỏi: "Nhị ca ca lại kêu ta làm gì?"
Lam Vong Cơ làm như cố chịu đựng cái gì đó nhưng có chút chịu không được, nỗ lực nhắc nhở nói: "Ngươi có thể ngồi nghỉ ngơi".
"Hả? À được". Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống tại chỗ.
"......."
"Lam Trạm, ngươi sao vẫn còn nhìn ta? Ngươi cứ tiếp tục đi, tiếp tục trồng chuối, ngươi đang phá hỏng sự tĩnh tâm của ngươi kìa, ta nhìn Nhị ca ca của ta, không ảnh hưởng đến ngươi, ha ~"
Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nói: "Ngươi, gần quá"
Nguỵ Vô Tiện mờ mịt: "Có hả?"
Gió thổi cỏ cây lay động, bóng cây nhè nhẹ di chuyển, dưới bóng cây xanh ngắt, một người mặc bạch y đang trồng chuối ở hành lang dài bên ngoài Tĩnh Thất, chỉ cởi bỏ áo khoác, tà áo trắng như tuyết phấp phới bay theo gió.
Người còn lại, ngồi ngay phía trước bóng người mặc bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876895/chuong-113-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.