Nhưng hắn tới ngày thứ ba mới tự mình đút sữa cho Lam Hằng, trước đó, Lam Vong Cơ một mình chịu trách nhiệm chăm sóc cả người lớn lẫn đứa bé.
"Lam Trạm, vất vả cho ngươi rồi..."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, màu mắt nhu hoà, nhẹ nhàng đáp lại: "Không vất vả".
"Nguỵ Anh, ngươi mới là vất vả".
Nguỵ Vô Tiện còn ôm ấp đứa nhỏ, bộ quần áo rộng thùng thình vì ngủ dậy mà xộc xệch, ngồi dậy, Lam Vong Cơ chỉnh lại quần áo cho hắn, chêm gối mềm, để hắn ngồi thật thoải mái.
Vừa ngẩng mặt lên thế này, nghe vậy thở dài một tiếng: "Lam Trạm...."
Trao nhau một nụ hôn thật triền miên.
Hôn vừa xong, Nguỵ Vô Tiện lông mày cong lên, trêu chọc nói: "Hai chúng ta hôn nhau ngay trước mặt con, có phải là không tốt hay không?"
Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, hạ ánh mắt xuống, nhìn đứa con mới sinh trong lòng Nguỵ Vô Tiện, không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì: "Sao thế? Xấu hổ cái gì? Không sao đâu, con của ngươi có lẽ phát triển muộn, có vài đứa bé sinh ra đã mở mắt, có đứa vài ngày sau, Lam Trạm, ngươi có biết hay không....."
Lam Vong Cơ kêu: "Nguỵ Anh"
Nguỵ Vô Tiện: "Hả?"
Lam Vong Cơ bình tĩnh nói: "Hắn mở mắt"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng cúi đầu nhìn, tiểu Lam Hằng đang mở to mắt nhìn bọn mắt, kinh ngạc nói: "Lúc nào thì...."
Hắn nghe nói trẻ sơ sinh mở mắt trễ, có thể vì trẻ sơ sinh kỵ ánh sáng, chẳng lẽ là Lam Vong Cơ nghiêng người hôn môi hắn, vì cúi người xuống, vừa lúc che mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876890/chuong-113-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.