> Sinh con
Lần đầu tiên cảm giác được cử động của thai nhi, là buổi tối trở về sau lần đầu tiên dẫn tiểu bối đi săn đêm, tắm rửa xong, Nguỵ Vô Tiện nằm nghiêng trên giường đợi Lam Vong Cơ, vừa mới trải qua một trận thân mật, được tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, người đã hơi mơ màng, chỉ cần Lam Vong Cơ lên giường ôm lấy là ngủ ngay.
Nhưng Lam Vong Cơ đang mặc trung y, bỗng nhiên Nguỵ Vô Tiện trợn tròn mắt, cả người tỉnh táo hẳn ngồi bật dậy.
Lam Vong Cơ thấp giọng hỏi: "Nguỵ Anh?"
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện không thể tin nổi mà nhìn vào bụng mình, rồi ngẩng đầu nhìn y: "Hắn cử động rồi!"
Lam Vong Cơ ngồi xuống, đỡ lấy Nguỵ Vô Tiện, lại nghe hắn nói: "Lại nhúc nhích! Lam Vong Cơ, ngươi sờ xem nè, ngươi sờ bụng ta, ngươi sờ hắn...."
Đôi mắt nhạt màu hơi mở to, Nguỵ Vô Tiện làm như hơi bình tĩnh lại sau cơn kinh ngạc vui mừng, nói nhỏ: "Con trai của ngươi? Con gái của ngươi? Vừa rồi hắn thực sự đã cử động á".
Chủ động cầm tay Lam Vong Cơ để lên, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Ủa? Hình như lại nằm yên, mà thôi, cho dù có cử động chắc ngươi cũng không cảm thấy được, ta cũng sẽ không cảm thấy...."
Lam Vong Cơ để cho hắn cầm tay từ từ di chuyển, mò mẫm như là tìm kiếm một thứ gì đó. Trong Tĩnh Thất, hai người dựa vào nhau thật gần, hoặc nói đúng hơn là Lam Vong Cơ ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, chỉ để yên cho hắn chỉ dẫn rờ tới rờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876888/chuong-113-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.