Ngày hôm sau trở về Vân Thâm tìm gặp Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đúng lúc vừa nghị sự xong.
Trên đường đi, cứ mỗi hai canh giờ, là Lam Vong Cơ sẽ tìm một thị trấn để hạ xuống cho Nguỵ Vô Tiện nghỉ ngơi, đây là nguyên nhân khiến qua hôm sau mới về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ muốn cướp lời nói trước, nhưng vẫn là ngưng lại cùng Lam Vong Cơ kỳ lễ, hai ba câu mở đầu là tóm tắt những việc phát sinh trong nhiều ngày ra ngoài, Lam Hi Thần chú ý thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn đỡ Nguỵ Vô Tiện, nói một hồi, nhịn không được hỏi thăm.
"Vong Cơ, ta thấy ngươi vẫn luôn đỡ A Tiện, A Tiện bị làm sao vậy?"
"Thúc phụ, huynh trưởng", Lam Vong Cơ điềm tĩnh nói: "Đây chính là việc mà ta muốn nói"
"Nguỵ Anh hắn, đã mang thai"
Nguỵ Vô Tiện lần đầu tiên thấy trên khuôn mặt vốn luôn nghiêm khắc của Lam Khải Nhân, xuất hiện vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, lại kết hợp với vẻ vui mừng bất ngờ.
Sau một lúc lâu Lam Khải Nhân mới hỏi: "Đã bao lâu, biết được khi nào"
Lam Vong Cơ nói: "Mười bảy ngày, hôm qua khi ghé thăm Ôn Tình, bị dò ra mạch tượng".
Khoé miệng Lam Hi Thần lộ ý cười nhẹ nhàng, biểu tình này khác với nụ cười thường ngày khiến người khác cảm thấy như đắm mình trong gió xuân, thật sự là vui mừng thay cho bọn họ: "Chúc mừng", lại nói, "A Tiện, những ngày tới vất vả cho ngươi rồi".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không vất cả, Lam Trạm mới là vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876881/chuong-113-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.