Giờ mẹo nửa khắc.
Mở mắt ra, Nguỵ Vô Tiện còn có chút mê man, mặt gối lên vùng ngực ấm áp, theo nhịp thở mà nhẹ nhàng chậm rãi phập phồng.
Sau một lúc lâu, mới nhúc nhích, vòng tay đang ôm hắn liền siết chặt thêm một chút, Nguỵ Vô Tiện hơi ngồi dậy, tìm đôi môi, dán lên.
"Ưm..."
Hôn xong rồi, mặt bọn họ vẫn dán sát vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi mắt cực nhạt màu, lông mày Nguỵ Vô Tiện cong lên, cười nói: "Lam Trạm, sớm ha"
"Chào buổi sáng, Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ lại hôn hôn hắn, mềm nhẹ và ôm hắn dậy, kéo lại trung y xộc xệch của hắn lại cho ngay ngắn, rồi tự chỉnh đốn bước xuống giường mang đến bộ bạch y được xếp chỉnh tề.
Đại để là luôn nhớ kỹ từng đoạn đối thoại, Nguỵ Vô Tiện chỉ là nói giỡn, nhưng Lam Vong Cơ nghe được, là sẽ luôn luôn nghiêm túc như thế.
Bất ngờ lập khế ước ở Tàng Thư Các, sau khi xong tình sự thì bộ quần áo ban đầu đã không thể mặc lại được nữa, cho nên khi tỉnh lại, Lam Hi Thần dặn dò môn sinh mang giáo phục Lam thị đến để mặc tạm, sau đó khi Nguỵ Vô Tiện mặc lại y phục của đệ tử Vân Mộng Giang thị, phát hiện ánh mắt của Lam Vong Cơ, đoán được tâm tư, nửa đùa nửa thật mà nói:『Chính là quần áo nhà các ngươi thực sự hơi phiền toái, quá nhiều lớp, ta thật là không biết rõ phải làm như thế nào....』
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói:『Ta giúp ngươi mặc』
Còn có chút sửng sốt, Lam Vong Cơ liền nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876873/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.