Trở về "nhìn xem", đương nhiên không thể nào liếc mắt xem một cái xong là đi ngay.
Ngắn thì hai ba ngày, lâu là bảy tám ngày, trong hơn hai năm qua, số lần Nguỵ Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ đến Liên Hoa Ổ cũng không phải là thường xuyên, thậm chí hơn phân nửa dịp lễ tết đều ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có khi qua khỏi ngày lễ mấy ngày rồi mới trở về Vân Mộng, nhưng chỉ cần đến, thì tất nhiên sẽ không ở một ngày.
Lần này, hai ngày trước thì đi hái củ ấu bắt gà rừng, rồi lại dẫn đám sư đệ đi quậy khắp nơi trong ngoài Liên Hoa Ổ, còn khăng khăng lôi kéo Lam Vong Cơ cùng đi.
Lại bị Lam Vong Cơ nhìn thấy vẻ dương đương đắc ý của hắn.
Trong lòng biết sau đó Giang Phong Miên sẽ bồi thường, nên Nguỵ Vô Tiện cùng đám thiếu niên Giang gia này đơn giản là muốn vui đùa, tham một chút rồi bị người ta đuổi mắng mới thấy thú vị. Thấy nhiều lần, cuối cùng Lam Vong Cơ cũng chỉ biết khẽ lắc đầu, vẻ mặt nhìn như có chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại toàn là vẻ nhu hoà.
Mà nếu y đứng lại, yên lặng nhìn, Nguỵ Vô Tiện chạy ra xa rồi còn quay người kêu y: "Lam Trạm! Mau chạy đi chứ -- ngươi đứng sững sờ ở đó làm cái gì? Coi chừng bị bắt được đó ha ha ha ha ha!". Cũng mặc kệ Lam Vong Cơ căn bản là đâu có cùng bọn hắn làm chuyện xấu.
Nói là nói vậy, thật đúng là bọn họ đã gặp được ông lão ở hồ sen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876843/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.