Xen kẽ giữa những lần hôn mê, là những lần thỉnh thoảng tỉnh táo, Khôn Trạch lại đòi hỏi, tình sự liên tục vượt qua năm ngày.
"Ưm..."
Cảm giác vật trong cơ thể nảy lên hai lần, phóng xuất ra tới, cảm giác no căng tràn đầy do bị lộng không biết lần thứ mấy vẫn làm Nguỵ Vô Tiện thở nhẹ một hơi dài, cả người run rẩy.
dương v*t ở dưới hạ thân mềm nhũn lại chảy ra chút thanh dịch.
Lên cao trào rồi thân thể căng thẳng cũng mềm trở lại, nhiệt độ bất thường cùng sắc hồng trên mặt dần dần biến mất, nhắm hai mắt, hô hấp Nguỵ Vô Tiện vẫn có chút dồn dập, sắc mặt không vì vậy mà trở nên tái nhợt, vẫn hơi có vẻ hồng hào.
Nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống giường, đắp chăn lên, Lam Vong Cơ gom mớ tóc tán loạn kia lại, đầu ngón tay dời khỏi vùng cổ mướt mồ hôi, đang định đứng dậy, thì một bàn tay mềm mại móc vào ống tay áo, cũng không biết từ khi nào đã nắm lấy góc vạt áo, theo động tác đứng lên của y mà cánh tay nâng lên theo.
Tiếng nói hơi khàn vang lên: "..... đi đâu?"
Liên tiếp lăn lộn mấy ngày, hiếm khi thấy Nguỵ Vô Tiện không hôn mê ngay lập tức như vậy.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhu hoà đi một chút, nhẹ giọng nói: "Lấy nước, ngươi cần phải tắm gội".
"Ách...."
Rốt cuộc quá buồn ngủ, Nguỵ Vô Tiện buông tay ra, rúc vào trong chăn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, một thân đã khô mát, Nguỵ Vô Tiện thoáng nghiêng đầu, lớp chăn mềm xốp đắp trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876841/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.