Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, đống lửa một lần nữa lại được đốt lên, ánh lửa hồng chiếu vào người thật là ấm, bộ đồ trắng trên người vốn không sạch nhưng giờ chỉ còn dính hơi chút màu hồng, sau khi hong khô mặc lên người thoải mái hơn rất nhiều.
Lại cẩn thận cảm nhận, chân phải đã được băng bó kỹ càng, quả nhiên không thể giấu, không biết Lam Vong Cơ ngay từ đầu đã phát hiện, hay khi rửa sạch thân thể cho hắn mới tìm thấy vết thương, không.... chắc chắn là ngay từ đầu đã phát hiện, nếu không thì sẽ không ép buộc hắn phải uống thuốc trị thương.
Cũng không hiểu được, đôi tay bị thương nặng như thế kia, Lam Vong Cơ có để lại cho mình một viên thuốc nào không?
Đầu vẫn còn choáng váng.
Nguỵ Vô Tiện hơi nhúc nhích một chút, nỗ lực tập trung ánh mắt còn đang mơ hồ.
Lam Vong Cơ cũng nằm trên mặt đá giống như hắn, ôm hắn để sưởi ấm, đầu Nguỵ Vô Tiện gối lên khuỷu tay của y, không để mặt đất làm hắn ớn lạnh.
Đống lửa cháy kêu lách tách, thấy hắn tỉnh, đôi mắt thanh lãnh kia cũng liền mở ra ngóng nhìn hắn, đưa tay ra, sờ lên trán hắn rồi rút về, lại cầm tay hắn, bắt đầu truyền linh lực, Nguỵ Vô Tiện biết phản đối cũng vô dụng, cũng không phí sức lực vào việc này nữa, nhỏ giọng hỏi: "Ta lại ngủ mất bao lâu?"
Lam Vong Cơ trầm giọng đáp: "Sáu canh giờ"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, trong đầu mơ mơ hồ hồ suy nghĩ nhưng không nghĩ ra đây là lúc nào, liền từ bỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876838/chuong-73-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.