『Rắc rắc....』
Giày đạp lên cành cây khô trên tuyết, tiếng gãy vang giòn giã, dừng một chút, lại đi về phía trước vài bước, ngồi xuống.
Giây lát, một bàn tay trắng nõn như ngọc với các đốt ngón tay thon dài đặt những viên đá xuống mặt đất để bày trận.
Lam Vong Cơ đứng dậy, xác nhận đó là viên đá cuối cùng y phụ trách, tất cả đều được bài trí đúng theo ý của Nguỵ Vô Tiện, vị trí tuyệt đối không sai.
Lui lại nửa trượng (khoảng 2m),lấy cổ cầm ra thuận tay khảy đàn, tưng tưng hai tiếng, tiếng đàn vang lên thật là trong suốt linh hoạt kỳ ảo, mang theo linh lực hoá thành mũi tên bén nhọn vô hình bắn nhanh ra, xuyên qua mây mù.
Ngay sau đó một tiếng sáo sắc bén từ phương xa xông thẳng lên tận trời, xa xa tương ứng, làm như đáp lại.
Y liền ở chỗ cũ lẳng lặng chờ đợi.
『.......』
Mới đầu là một rung động rất nhỏ, nhỏ đến mức khó phát hiện, vượt qua một ranh giới vô hình, cây cỏ bỗng nhiên lung lay dù không có gió, rào rạt lắc lư, sau đó lần lượt đứng im trở lại.
Cơn chấn động khó tả đó đột nhiên bùng nổ, nhưng hơi trì trệ, giống như bị cái gì đó bao trùm, mọi âm thanh dường như đều bị giới hạn trong một phạm vi, Lam Vong Cơ đang ở gần nên có thể nghe, xa hơn một chút thì sẽ không phát hiện ra động tĩnh gì – nơi này cũng không có người khác, sẽ không ai biết bọn họ đang làm cái gì.
Ngay sau đó, một số yêu thú vì gây ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876823/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.