Vân Thâm Bất Tri Xứ, thời gian bắt đầu vào hè.
Ở đây sinh hoạt đã được một năm, Nguỵ Vô Tiện đã hoàn toàn quen thuộc, cũng cảm thấy, ở sâu trong núi thế này, sáng sớm tháng năm vẫn có sương trắng bao phủ, hơi thở ẩm ướt mát lạnh, nếu ở dưới chân núi, như ở Liên Hoa Ổ, chắc đám thiếu niên lại bắt đầu đi tìm cách tránh nóng, đến tháng sáu thì càng nóng bức đến khổ sở.
Chính là nóng và nóng, tưởng tượng đến điều này, thật đúng là chút nhớ thương, đầu xuân đã từng về một chuyến, giờ mùa hè có nên tìm lý do trở về Vân Mộng ăn dầm nằm dề, hái củ ấu mà năm trước chưa hái được hay không? Hắn thế mà lại nhớ tiếng bẻ cành sen giòn giã.
Ở Cô Tô thực sự là có thể mua đài sen, nhưng đâu có chỗ cho mình đi hái, ở đây có chỗ nào bán hạt sen no tròn ngọt mát của Vân Mộng đâu?
Ý định là muốn quay về, nên vừa về Tĩnh Thất liền hỏi.
Hạ quyết tâm, nhưng rồi lại tiếp tục nghĩ đông nghĩ tây, qua một khắc, suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện từ từ quay lại hiện thực, từ ánh nắng hè chói chang của Liên Hoa Ổ bay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ mát mẻ.
Bên ngoài hành lang Hàn Thất, có ba bóng người đang đứng trên hành lang dài, cơn gió thổi qua, áo choàng đã cởi, lớp áo trong nhẹ bay theo gió, nhưng người không nhúc nhích chút nào.
Nguỵ Vô Tiện đang đứng cùng Lam thị song bích.
Đứng chổng ngược (trồng chuối).
Từ trái sang phải, theo thứ tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876811/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.