Nguỵ Vô Tiện nhất thời không hiểu rõ, chỉ cảm thấy việc này e là khó giải quyết so với bọn hắn.
Lam Vong Cơ nói: "Nhất định đều không phải là thực hồn thú hoặc thực hồn sát".
Sửng sốt, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới khi đó bọn họ cùng có chung suy nghĩ này. Đột nhiên dân trong trấn bị mất hồn, tám chín phần mười là do loại này quấy phá, lại còn nhắc tới đêm đó có mưa to, sấm sét phá vỡ quan tài, thật sự có khả năng rất cao là sẽ phóng thích ra một hung sát ăn hồn người, mặc dù mọi việc biết được đều không phải tận mắt nhìn thấy, nhưng trong lòng sớm đã có nhận định, vẫn luôn đi theo manh mối này để xem xét.
Nhưng nếu không phải, thì thứ kia rốt cuộc là cái gì?
Lam Vong Cơ tựa như cũng đang tự hỏi, nhất thời cả hai người đều không nói gì.
Ít nhất có thể khẳng định thứ này là từ Đại Phật Sơn đi ra ngoài, hay là tiếp tục xem xét, so với đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ thì không bằng cứ đi tiếp vào trong.
Nhưng trên đường đi hoàn toàn không có bất kỳ điều gì lạ thường, ngọn núi nhỏ vô danh bên cạnh ít ra còn phá được một ổ sơn tiêu.
Tiếng nước suối róc rách lọt vào tai, bọn họ đi ngang qua con suối, ngược lên đầu nguồn con suối, gặp một ngã rẽ, đi sâu vào trong rồi vòng lại mấy lần, rồi lại đi về phía bên kia chưa đi của ngã rẽ.
Lam Vong Cơ hỏi Nguỵ Vô Tiện lá bùa kia là cái gì, Nguỵ Vô Tiện lại lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876808/chuong-45-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.