Đi đường vòng, tránh những nơi có tiếng người, đến khi tới một con đường nhỏ yên tĩnh, Nguỵ Vô Tiện mới bước chậm lại, bắt đầu tuỳ ý dẫn người ta đi tiếp.
Vẻ mặt thoải mái vui vẻ, giống như những thừa nhận xấu hổ mới vừa rồi đều là ảo giác, Lam Vong Cơ đi song song bên cạnh, ánh mắt rũ xuống, phát hiện tay áo của mình vẫn đang bị cột, chần chừ một lát, từ từ tháo ra.
Sợi dây trắng được cất đi, chỉnh lại tay áo, vật liệu dùng để may giáo phục Lam gia mềm rũ nhẹ nhàng phấp phới, nhưng lại cứng cáp, không dễ nhăn, chỉ vuốt nhẹ, đã trở lại nguyên dạng.
Nguỵ Vô Tiện liếc y một cái, cười hì hì.
Lam Vong Cơ giương mắt nhìn lại hắn.
Xoay chuyển tròng mắt, Nguỵ Vô Tiện xấu xa nói: "Lam Trạm, lúc đó ngươi làm ta cái gì...." Giọng điệu đầy ẩn ý kéo dài ra, rồi mới nói tiếp: " cũng đều bị sư tỉ nhìn thấy, xấu hổ hay không?"
"......"
Người nọ quả nhiên không trả lời, hắn vô cùng đắc ý bắt đầu ép hỏi tiếp: "Hơn nữa ta còn chưa kịp hỏi tới, người học chiêu đó ở đâu?"
Lam Vong Cơ dừng bước chân lại.
Nguỵ Vô Tiện chạy nhanh tiến sát vào, một hai phải chen đến trước mặt để quan sát vẻ mặt của y, hoặc là nhìn xem vành tai trắng nõn như ngọc kia có đỏ lên không.
Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, cúi xuống, hơi thở ấm áp phà vào tai Nguỵ Vô Tiện, âm lượng chỉ ở mức hai người có thể nghe thấy, thấp giọng nói: "Chỗ đó, ngươi cũng thích"
Dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876791/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.