Chương trước
Chương sau
Tĩnh Thất
Linh lực vận chuyển mấy vòng quanh thân, chậm rãi lưu động, tái nhập vào kim đan phun nạp, ngưng tụ, hai mắt vẫn hơi hơi mở, vẫn là khép hờ mắt, mơ hồ có thể thấy được chút ánh sáng đỏ ở đáy mắt tràn ra.
Kim đan trôi nổi trong cơ thể.
Một lần nữa nhắm mắt, ngồi yên điều hoà hơi thở một lát, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, đến lúc nhẹ thở ra một ngụm khí đục.
Lam Vong Cơ đang ngồi đối diện đồng thời mở to đôi mắt, ánh mắt chạm vào nhau.
Nguỵ Vô Tiện mi mắt cong cong, cười gọi: "Lam Trạm".
Nhẹ nhàng gật đầu, Lam Vong Cơ nói: "Đã đến giờ".
Chỉnh y phục chải tóc, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bước ra khỏi Tĩnh Thất.
Mỏi mệt hôm qua đã tiêu tán, tâm thần ổn định, sáng sớm luyện kiếm xong, việc giảng bài ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn chưa khôi phục, thậm chí việc đọc sách sớm cũng có thông báo tạm dừng, cho các môn sinh đệ tử căng thẳng mấy hôm nay được nghỉ ngơi, bởi vậy dùng cơm sáng xong, liền ở trong Tĩnh Thất tu luyện.
Hồi trước, thông thường Nguỵ Vô Tiện sẽ lăn lộn một hồi, hoặc dứt khoát tránh ra khỏi cửa để không làm phiền mọi người, hôm nay trạng thái lại tiến vào cực nhanh, cũng đúng giờ là dừng tu luyện.
Quá ngọ, tân trạm chủ trạm giám sát Cô Tô sẽ đến tận đây, nêu tên muốn gặp hắn, đã được mời đến Nhã Thất.
Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn yên tĩnh như xưa, trên đường, ngẫu nhiên mới gặp một môn nhân đi tuần, biểu hiện trang nghiêm, xa xa hướng về bọn họ thi lễ.
Nguỵ Vô Tiện nhìn bốn phía cảnh vật chưa đổi, lại nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh với gương mặt vô biểu tình nhìn thẳng phía trước.
Hình như phát hiện ra, Lam Vong Cơ nghiêng đầu, ánh mắt có ý dò hỏi.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, có khoẻ không?"
Lam Vong Cơ nói: "Nên gọi thúc phụ"
"....." Nguỵ Vô Tiện nghẹn một hồi: "Sao thế, Lam Trạm, ngươi nói..... kêu thúc phụ cũng được".
Âm cuối thoáng nhẹ trôi mất tiêu, lúc mới bắt đầu gọi Lam Hi Thần là huynh trưởng cũng thấy kỳ kỳ, sau mới quen, giờ nói Nguỵ Vô Tiện kêu Lam Khải Nhân là thúc phụ, không phải không được, nhưng là luôn cảm thấy xấu hổ, lúc hắn gọi vậy, biểu hiện của Lam Khải Nhân cũng rất lạ, nghĩ lúc này lén gọi một câu tiên sinh chắc cũng không sao, thế mà Lam Vong Cơ không trả lời, mà chỉ ra chỗ sai trước.
Nhưng cũng không nói thêm nữa, nghe hắn sửa lại, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Không tốt lắm, tinh thần suy kiệt quá độ, cần tĩnh dưỡng một thời gian".
Vốn dĩ đã ưu phiền vì thuỷ hành uyên, chưa diệt trừ được thuỷ hành uyên, lại gặp việc Ôn thị tiến đến, vì đường lui của Lam gia mà bôn ba, cả người đều ốm đi không ít, là do ưu tư quá độ, nay việc đã qua, muốn điều dưỡng.
Mới đầu còn cố chấp không nghe lời khuyên bảo, lại muốn đi xử lý thuỷ hành uyên, y sư ngăn lại, trưởng bối trong tộc Lam thị cưỡng ép phải quay trở về, nhiều ngày nay, xử lý việc của Lam gia, đã có sự thay đổi vị trí hiếm thấy, khi tiểu bối ở trước trưởng bối.
"Có thể hồi phục không?"
"Có thể" gật đầu, khẳng định trả lời.
Nguỵ Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ xong, lại hỏi: "Trạm chủ trạm giám sát Cô Tô....."
"Là huyết mạch dòng thứ của gia chủ Ôn gia, Ôn Tình".
Nguỵ Vô Tiện hơi có ấn tượng, người này có tác phong khác với Ôn thị, bởi vì có tài năng nên có thể lọt vào mắt xanh của Ôn Nhược Hàn, trong số tiên môn bách gia, nổi danh thấy nhiều biết rộng, lại có y thuật tinh vi, thu hút sự chú ý.
Lam Vong Cơ một lát sau bổ sung thêm: "Lần trước, là người này bắt mạch kê thuốc cho ngươi".
Mặt Nguỵ Vô Tiện đơ lại, may mắn bảy ngày thuốc kia đã uống xong rồi, tiếp theo có dự cảm không ổn, lần này sẽ không lại.....
Ôn Tình được mời đến Nhã Thất, môn nhân Lam thị sau khi dâng trà thì cáo lui chờ ngoài cửa, đợi một lát, nghe âm thanh đến gần, cửa bị đẩy nhẹ, rồi mở ra, hai thiếu niên cùng nhau bước vào.
Lần trước không thấy Lam gia nhị công tử, Lam Vong Cơ, mà nay vừa thấy, xác thật như lời đồn vậy, tướng mạo tám chín phần giống với huynh trưởng Lam Hi Thần, sắc mặt lại quá mức lãnh đạm nghiêm chỉnh, không thể phân biệt được chút thất nghi nào, dẫn người bên cạnh có sắc mặt ẩn chút không khoẻ cùng thi lễ.
Thấy sắc mặt Nguỵ Vô Tiện, Ôn Tình thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn là gật đầu, nói thẳng: "Nguỵ Anh đúng không? Ngồi ở đây, thở đều, đợi lát nữa ta bắt mạch".
"Ta có tên tự, là Vô Tiện"
"Đều được, lại đây".
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn nàng, cực kỳ chậm chạp nhích lại gần.
"......" Hơi ấm ức, Ôn Tình nghĩ, chắc bởi vì nàng là người nhà họ Ôn, cho dù thanh danh có tốt đi nữa, nhưng ra khỏi cửa Ôn gia, những người khác, hoặc là a dua nịnh hót, hoặc là cũng không có ai thật lòng chân tình đối đãi, tất cả đều là cảnh giác.
Nhưng thế này, chẳng lẽ do là thiếu niên, nên không thèm che giấu?
Không giống.
Lười nghĩ nhiều, Ôn Tình đi vào trọng điểm: "Kỳ mưa móc lần này kéo dài mấy ngày?"
"Khụ khụ khụ....." Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Nguỵ Vô Tiện sặc ho một chút.
Ôn Tình có chút không kiên nhẫn: "Được rồi, ta đã cho những người khác ra ngoài, nơi này chỉ có ngươi và Càn Nguyên của ngươi, ta là y sư dược sư, muốn hiểu tình trạng một chút, mắc cỡ cái gì?" Không hiểu thái độ của Nguỵ Vô Tiện, khá bất mãn, nên khẩu khí Ôn Tình không ngăn được vẻ châm chọc, vốn dĩ đã là người có mặt mày cao ngạo, đương nhiên khi không cần nhẫn nại, thì có chuyện gì là sẽ nói thẳng luôn.
Nguỵ Vô Tiện: ".......". Nói rất có đạo lý nhưng vừa mở miệng liền hỏi thế này có đúng không?
Nhưng không có ai nói với hắn, đến đây sẽ bị hỏi chuyện này.
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng quay đầu nhìn người bên cạnh, Lam Vong Cơ vỗ nhẹ hắn cho thuận khí, thoáng trầm mặc một lát, đáp: ".... Năm ngày".
Ôn Tình ngay sau đó nói: "Không phải chứ? Hỏi ngươi mà ngươi còn muốn người khác trả lời giùm? Nguỵ Vô Tiện, ngươi như vậy là.....『thẹn thùng』hả? So với nữ tử Khôn Trạch còn muốn ngượng ngùng hơn, mỗi lần ta đến đây ngươi đều là thân thể có bệnh nhẹ, làm như mảnh mai lắm vậy"
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy lời này thật không biết nói sao luôn.
Sau đó Ôn Tình hỏi một câu Nguỵ Vô Tiện đáp một câu, chính là đặc biệt ngắn gọn, ánh mắt trước sau đều nhìn xa xa, Lam Vong Cơ đứng một bên, không nói lời nào.
Ôn Tình nói: "Kỳ mưa móc lần đầu mấy ngày?"
Nguỵ Vô Tiện ngữ điệu không dao động mấy: "Không được một ngày"
"Sau đó?"
"Ba ngày"
"Khoảng cách bao lâu?"
"Một ngày"
"Một ngày.... vậy xem như là cùng một kỳ mưa móc, tiếp theo?"
"Lần này"
"Khoảng cách cũng không khác lắm khoảng hơn một tháng, cơ bản vẫn là năm ngày, cho nên cũng giống Khôn Trạch, vẫn ổn định. Trả lời thành thật, ngoại trừ kỳ mưa móc có hay không...." Âm cuối hơi thu, vừa nghe liền biết đang hỏi cái gì.
"......" Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu, nhìn trời nhìn đất.
Ôn Tình nói: "Xem ra là có, không cần phải giải thích...."
"Không có" đột nhiên nhớ tới tình huống thực tế, Nguỵ Vô Tiện thập phần kiên định mà phủ nhận, cuối cùng lại chột dạ, dù sao, Ôn Tình cũng sẽ không thể biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, nếu không thì cần gì hỏi.
Ôn Tình liếc hắn một cái, nói: "Đưa tay đây"
"Làm gì?"
"Hỏi không biết rõ, vậy thì bắt mạch, được không?"
Nguỵ Vô Tiện vừa tự thuyết phục rằng mình không nói dối, lại tự thuyết phục bản thân, Ôn Tình bắt mạch cũng không thể phát hiện ra, cực kỳ chậm chạp đưa tay ra, đã bị giật lấy.
Nếu chỉ vì làm điều đó một chút thôi... chỉ một chút, mà lại phải uống bảy ngày thuốc, thì phát điên mất!
Ôn Tình nhắm mắt lại, tỉ mỉ xác nhận.
Đưa tay ra, Nguỵ Vô Tiện không dám thở mạnh.
Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, nhắc nhở nói: "Nguỵ Anh, hô hấp"
"Ngươi chột dạ cái gì?" Ôn Tình cười nhạt buông ra, lại nói: "Đổi tay kia"
Lúc đã xem mạch xong, Ôn Tình buông tay, lẳng lặng suy tư một hồi, cũng không nói lời nào, chỉ mang tới giấy bút, viết vài chữ, Nguỵ Vô Tiện nhìn không thấy, chỉ có thể chờ.
Sau một lúc lâu, Ôn Tình chậm rãi nói: "Xác thực là ngoại trừ kỳ mưa móc không có....."
Nguỵ Vô Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"..... làm đến bước cuối cùng" Ngừng một chút mới nói hết câu, Ôn Tình lạnh lùng nhìn cả hai người: "Đừng tưởng rằng như vậy không tính, còn định gạt ta à?"
Trên mặt nóng lên, không hiểu đã cách đây lâu như vậy, tại sao có thể bị phát hiện, kiên trì một lát, Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đau khổ, hỏi: "Vậy, có cần phải uống mấy ngày thuốc không?"
Ôn Tình liếc nhìn hắn một cách kỳ quái, kết hợp với lời nói lúc sáng sớm Lam Hi Thần nói với nàng, thì hơi hiểu ra, đột nhiên biết được vì sao vừa thấy mình thì thần sắc Nguỵ Vô Tiện kỳ lạ, thế nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Vẫn giữ sắc mặt như cũ, nói: "Ta cũng chưa nói do vậy thì sẽ bị sao, thật ra, cũng không trở ngại gì, xem như là kềm chế khá tốt..... Nguỵ Vô Tiện, ngươi biểu tình gì vậy, không cần nhìn ta như thế, ta vừa rồi chưa nói gì cả, là tự ngươi chột dạ thôi".
Nguỵ Vô Tiện: "......"
"Chỉ là, thuốc vẫn phải uống"
"!" Nguỵ Vô Tiện không cách nào nghe vô: "Tại sao!"
Giọng Ôn Tình vang vang: "Tâm thần suy nhược, trong kỳ mưa móc có gây hại nhẹ, yêu cầu điều trị!" Giọng điệu lại thay đổi: "Vốn dĩ, Trạch Vu Quân có nói với ta ngươi không thích uống thuốc, nhưng ta thấy, vẫn cần uống thuốc".
"Nói có thể không uống thuốc thì tại sao còn phải uống?"
"Châm cứu thì phải cởi quần áo, người bên cạnh ngươi, có bằng lòng không?" Ôn Tình tỏ vẻ không quan tâm nói: "Chỉ hỏi vài câu, thì đã thấy là kiểu đó rồi, ngươi uống thuốc đi, đỡ phiền phức"
Giương mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn, thần sắc vẫn bình thường, Nguỵ Vô Tiện không hiểu Ôn Tình nói kiểu đó là kiểu gì, ánh mắt điên cuồng ra hiệu, Lam Vong Cơ lại thu hồi ánh mắt, mở miệng nói: "Đa tạ"
Nguỵ Vô Tiện rất là nôn nóng, lặng lẽ kéo tay áo y, nhưng lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Lấy ra một tờ giấy, đợi nét mực khô hẳn rồi đưa qua: "Cầm lấy, cũng uống bảy ngày, mỗi ngày ba lần, hao tổn do phân hoá thành Khôn Trạch đã không còn đáng ngại nữa, cần lưu ý đến tình trạng kỳ mưa móc..." Ôn Tình giải thích đứt quãng này kia, cuối cùng, lại nói, "Phải mời Lam nhị công tử lui ra ngoài một chút, ta cần bắt mạch cho Nguỵ công tử lần nữa"
Lam Vong Cơ rũ mắt, nhẹ giọng dò hỏi: "Vì sao?"
Ôn Tình nói: "Lần trước ngươi không ở đây, mạch tượng của hắn so với hôm nay có khác biệt, ta cần phải xác nhận".
Nghe vậy, Lam Vong Cơ gật đầu lui ra ngoài, một vị môn sinh tiến vào, chờ trong góc.
Ôn Tình lại một lần nữa cẩn thận bắt mạch cho Nguỵ Vô Tiện, hơi nhíu mày.
Đợi xác nhận xong, môn sinh đi mời Lam Vong Cơ trở về, Ôn Tình nghiêm túc giải thích: "Xác thực, nếu các ngươi tách ra, đặc thù Khôn Trạch sẽ không thể hiện, có thể nói, không có ngươi ở bên cạnh, sợ là hắn sẽ không tiến vào kỳ mưa móc".
"......"
"Nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc có thể tách ra một thời gian dài, khi chia lìa thì mạch tượng của Nguỵ công tử có khác thường, cùng với triệu chứng Khôn Trạch không thể hiện như đã nói, thì thật sự là không ổn định, cũng không biết được sẽ có hậu quả gì."
Dừng một chút, lại kết luận: "Theo ta phán đoán, trong bảy ngày sẽ không quá đáng ngại, nếu xa nhau hơn bảy ngày, khó lường được có rủi ro gì". Cũng là ngoài ý muốn, trở thành Khôn Trạch, các triệu chứng trong cơ thể nếu ở xa nhau sẽ không ổn, ảnh hưởng sâu xa như thế..... Không biết kiểu bất ổn đó, có thể hiện cho cơ hội phục hồi thành Càn Nguyên hay không, dù sao cũng quá mạo hiểm, nếu không cần thiết, thì không xa nhau vẫn tốt hơn.
Cứ như vậy, lần thứ hai gặp Ôn Tình, cầm toa thuốc thứ hai.
Lệnh cấm không thể chia lìa được giải quyết một chút, bảy ngày, thời gian cũng đủ, để Lam Vong Cơ có thể đi săn đêm, chỉ là Nguỵ Vô Tiện không được bỏ lệnh cấm, nói là phỏng đoán kỳ mưa móc sẽ không quá thường xuyên, nhưng chưa khẳng định, đại khái là muốn quan sát thêm.
Ra ngoài đi dạo ăn cơm này nọ còn có thể, nhưng săn đêm sợ là có duyên mà không có phận.
Những lệnh cấm khác vẫn chưa thể bỏ, phải chờ uống xong lần thuốc này, sau khi chấm dứt kỳ mưa móc kế tiếp phải bắt mạch rồi mới biết.
Nguỵ Vô Tiện theo Lam Vong Cơ đi ra ngoài, Lam Hi Thần đón lấy, hỏi thăm vài câu, biết được đại khái liền để bọn họ rời đi.
Hậu tri hậu giác, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới, Ôn Tình thật đúng là muốn xem tình trạng của hắn như thế nào?
Kết hợp với một vài tin đồn đã nghe, chỉ có thể nói, cho dù cùng là người nhà Ôn gia, vẫn là có ngoại lệ.
Quay đầu, hắn thấp giọng nói: "Lam Trạm"
"Ừm"
Lại cố đè giọng thật thấp, mặt đầy vẻ nghiêm túc nói: "Làm sao, lại bị nàng phát hiện chúng ta ngoài kỳ mưa móc không nghe lời khuyên lén làm gì đó... liệu nàng có nói cho huynh trưởng biết hay không?"
"......"
Dứt lời, quả nhiên không nghe tiếng trả lời, ánh mắt dừng lại ở vành tai hơi ửng hồng kia, khoé môi cong lên, không thể chỉ có một mình hắn xấu hổ được.
Nguỵ Vô Tiện không nhịn được cười ra tiếng, Lam Vong Cơ trở tay kéo hắn, bước chân nhanh hơn rời khỏi Nhã Thất.
Bị nhìn chằm chằm uống bảy ngày thuốc, qua khỏi bảy ngày, Nguỵ Vô Tiện vội vội vàng vàng kéo Lam Vong Cơ đến Vân Mộng tị nạn, đó là lời đồng ý của Lam Vong Cơ trong lúc bắt hắn uống thuốc, dù sao kỳ mưa móc sau vẫn chưa đến, không nghĩ sẽ gặp lại Ôn Tình ngay, nếu lại thêm một toa thuốc nữa, cứ không dứt thế này, chắc điên mất thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.