Giờ mẹo một khắc.
Trợn mắt, mắt có thể mở được, nhưng mơ hồ không rõ.
Giây lát sau, nắng sớm chiếu vào Tĩnh Thất dần dần rõ ràng, trước mắt người nọ phát hiện hắn tỉnh, thoáng cúi người, lòng bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve mái tóc, ôn nhu nói: "Không việc gì".
"....."
Mê mê không thấy gì, hai mắt lại thong thả nhắm lại.
Đồ vật trong tay lại bị kéo ra, nhíu nhíu mi, Nguỵ Vô Tiện không chịu được lẩm bẩm: "Lam Trạm......"
Lực kéo giảm xuống, hình như có do dự, nhưng một lát sau, một đầu ngón tay ấm áp cẩn thận luồn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nghéo một cái, làm hắn hơi hơi buông lỏng tay ra, dải lụa suốt đêm quấn trên tay, được người kéo ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, nghiêng đầu, thấy Lam Vong Cơ cầm mạt ngạch, rũ mắt lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
Nắng sớm nghiêng nghiêng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ bạch ngọc không tì vết, hàng lông mi dài khẽ che, trước mắt là một hình ảnh mờ mờ ảo ảo.
Tiếng nói trầm ấm hỏi nhẹ nhàng: "Ngủ tiếp chút nữa không?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, giãy giụa một hồi, ở trên giường nhúc nhích muốn đứng dậy.
Lam Vong Cơ thấy thế, bước lại đỡ, chưa đến giờ làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày, mới vừa tỉnh dậy, cả người mềm mại, bám được liền không rời ra, mùi đàn hương ngấm vào, mí mắt khép lại, rất là buồn ngủ.
Ngồi ở mép giường để hắn tuỳ ý dựa vào, Lam Vong Cơ nhẹ ôm eo người nằm trong lòng ngực, nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876783/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.